
tắm đi, sau đó gọi điện thoại cho anh rể, anh ấy lo lắng cho chị lắm đó." Không cho Tình
Tình nhiều lời thêm nữa, Thẩm Diệu Dương trực tiếp đẩy cô đến cửa phòng
của mình.
Không muốn cùng người khác cải cọ, Tình Tình chỉ trơ mắt nhìn em trai đang cố đẩy cô về phòng, sau đó đóng cửa phòng lại
Mới vừa rồi em trai nói anh lo lắng cho cô là thật sao? Tắm xong, cô mặt
một bộ quần áo mỏng đi đến bên giường, cầm điện thoại di động trong tay
lên muốn gọi cho một người.
Lúc này anh không bận chứ?
Mới vừa rồi ngâm mình ở trong bồn tắm, cô suy nghĩ thật lâu thật lâu, phát
hiện người có thể ảnh hưởng đến Dương Dương chỉ có thể là Mộ Dung Trần.
Bởi vì qua lời nó của cậu cô biết rằng cậu rất nghe lời anh.
Không bằng để cho anh thuyết phục em trai của mình?
Điện thoại gọi tới, rất nhanh liền được kết nối, nhưng vang lên nhiều lần vẫn không ai nhận máy? Anh đang làm việc hay sao?
Ở trong nước đã là buổi chiều, Mộ Dung Trần mới vừa từ phòng họp đi ra,
phía sau là một đoàn quản lí cao nối đuôi. Về việc hợp mua công ty Á
Thái Khu đã tìm ra được phương án tốt, anh thở dài một tiếng.
Kế
tiếp việc cần làm thì cứ tiến hành theo những gì đã bàn, cho nên, Mộ
Dung Trần quyết định buổi chiều không tiếp nhận điện thoại nữa.
"Thư ký Lam, đem tất cả hành trình buổi chiều đẩy xuống, điện thoại nào
không cần thiết không cần nhận nữa." Anh vừa đi vào phòng làm việc vừa
căn dặn.
"Dạ, tổng giám đốc." Mộ Dung Trần mới bước vào cửa phòng làm việc, liền nghe điện thoại di động trên bàn đỗ
chuông, người anh cho số điện thoại riêng không nhiều. Anh bước nhanh
đến bàn, còn chưa kịp cầm lên, tiếng chuông liền đứt.
Cầm điện
thoại lên nhìn, thấy số điện thoại vừa gọi đến thì tất cả phiền não
trong chớp mắt đã bay sạch hết. Rốt cuộc cô đã chịu gọi cho anh.
Nhưng giờ này, cô không nghỉ ngơi sao?
Sợ cô có chuyện gì tìm anh, cho nên, anh lập tức gọi lại.
Tình Tình chăm chú nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, là anh gọi tới. Cô
nên nghe máy hay không? Anh sẽ dùng giọng nói dịu dàng hay là giọng nói
lạnh lùng để nói chuyện với cô? Cô nên trả lời anh thế nào?
Rối
rắm không biết có nên nhận điện thoại của anh không, tiếng chuông sau
một hồi đỗ nhưng không ai bắt máy thì dừng lại. Sao anh lại tắt nhanh
như thế, có ý gì sao?
Tình Tình tức giận mà đem điện thoại di động hướng trên chăn ném, Mộ Dung Trần đáng ghét, ghét nhất rồi !
Anh không nhận, cô cũng không nhận, không bao giờ gọi điện thoại cho anh
nữa. Không để ý tới điện thoại nữa, Tình Tình kéo chăn che kín đầu, thật sự là thật đáng ghét!
Đang lúc cô tức giận hung hăng mắng người thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa của em trai "Chị, chị ngủ chưa?"
"Chưa, thế nào?" Tình Tình từ trên giường bò dậy chạy đi mở cửa.
"Điện thoại của anh rể!" Thẩm Diệu Dương giơ điện thoại ở trong tay lên, anh
rể nhanh ghê, chỉ là một cuộc gọi nhỡ thế mà không chờ được gọi lại
ngay.
"À?" Thì ra là anh cúp điện thoại của cô, làm việc xong lại gọi đến cho em trai cô.
"Nhận đi, em đi tắm đây." Sau khi nhét điện thoại vào tay Tình Tình, Thẩm Diệu Dương xoay người trở về phòng.
Tình Tình nhìn màn hình điện thoại không ngừng nhảy nhót, lặng lẽ đem điện
thoại đặt vào tay, cũng không dám lên tiếng. Hơi thở của anh xuyên qua
cả biển Thái Bình Dương, truyền tới bên tai của cô, làm cho gương mặt
của cô nóng bừng lên.
Tại sao anh không nói chuyện? Cô nên nói gì đây?
"Tình Tình, thế nào? Có phải thân thể em không thoải mái hay không?" Mộ Dung
Trần ở bên kia điện thoại cau mày. Trừ lần ra phi trường cô chủ động gọi điện thoại anh, khi đến Mỹ cho đến nay, cô đều không muốn nghe điện
thoại của anh, vậy hôm nay vì sao lại gọi cho anh?
Anh cũng chẳng dám tưởng tượng lung tung lý do cô gọi điện cho anh chính là vì nhớ anh.
"Không phải." Tình Tình cắn răng ngồi xuống giường. Dũng khí mới vừa rồi khi
gọi điện thoại cho anh chạy đâu mất, cô thậm chí còn không biết phải nói gì với anh.
"Nhìn thấy mẹ rồi ư?" Mộ Dung Trần đem cả thân thể to lớn ngồi xuống chiếc ghế xoay, buông lỏng cà vạt một chút.
"Ừ!" Nhưng mẹ chẳng nhận ra cô là ai.
"Rất thất vọng?" Bệnh của Thẩm Quân Hoa tương đối phiền toái, nhưng đó là chuyện của bọn họ, anh không nhúng tay vào.
"Không biết." Tình Tình không nói ra được đây chính là loại cảm xúc gì. Cô
chưa từng bao giờ nghĩ đến, điều cô mong muốn nhiều năm như thế lại có
kết quả như thế này.
Mới bắt đầu cô đúng là có chút thất vọng,
nhưng thấy dáng vẻ của mẹ cùng nghĩ đến những lời Tiết Thiệu Trạch nói
với cô trong bệnh viện, cô không biết mình nên làm sao mới đúng.
"Chỉ cần chăm sóc tốt, bà ấy sẽ khá lên thôi. Không cần nghĩ quá nhiều, nha!" Tâm bệnh cần tâm dược mới chữa được.
"Ừ." Cô chỉ biết trả lời ngắn gọn như thế. Cô muốn thuyết phục em trai, điều cô cần làm chỉ có thể là như thế thôi? Rõ ràng là muốn nhờ anh thuyết
phục em mình, nhưng cô ngoài trả lời những câu hỏi của anh, cái gì cũng
nói không ra được, Tiết Tình Tình, làm sao mày lại vô dụng như thế?
"Mệt mỏi sao? Vậy em đi ngủ đi, ngày mai anh đi công tác ở Hongkong, đến lúc đó anh sẽ gọi