Polaroid
Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324925

Bình chọn: 8.00/10/492 lượt.

ộ Dung Trần chịu buông tay.

Hai người giống như đang đấu sức, cô quằn quại, anh liền cho thêm sức lực,

lại sợ làm cô bị thương, Mộ Dung Trần mới buông tay thì Tình Tình không

biết dũng khí từ đâu tới, hướng giày cao gót dưới chân đạp lên chân anh.

Đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, khiến sức lực của Mộ Dung Trần giảm

bớt, không còn kịp buông tay nữa, Tình Tình nhất thời mất trọng tâm, hai chân không yên lảo đảo mấy cái, rồi như ngã đi.

Chỉ là, khi cô

còn chưa kịp tự ổn định cơ thể mình, cánh tay Mộ Dung Trần chưa kịp đến

sau lưng của cô thì thân thể của cô đã chạm vào chiếc cột bằng ngọc

trắng, ngay sau đó eo Tình Tình truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt,

va chạm này khiến sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, hai chân không có

lực chống đỡ, thân thể chậm rãi trượt xuống từ từ.

Cảm thấy giống như eo sắp đứt, cô cắn môi dưới giống như cố gắng nhẫn nại để mình

không kêu ra những tiếng đau đớn, Mộ Dung Trần vọt tới trước mặt cô,

muốn xem cô có bị thương chỗ nào không?.

"Tình Tình?"

"Tránh ra! Đừng đụng tôi. . . . . ." Không muốn để cho anh đụng cô, Tình Tình

đẩy anh ra, đáng tiếc sức lực của cô không bằng anh, nên chẳng có chút

cơ hội phản kháng, anh cứng rắn ôm cô vào trong xe, để cô tựa lưng vào

ghế ngồi, vô tình đụng đến vết thương, khiến cô đau đến rên thành tiếng.

"Thế nào?"

"Không sao. . . . . . Anh đưa tôi về nhà giúp." đôi tay Tình Tình lui về phía

sau, đỡ lấy sống lưng đau đến muốn chết, đôi mắt hiện lên tầng nước mắt.

"Nghe lời! Đừng động!" Lên xe, Mộ Dung Trần nhìn sắc mặt tái nhợt của Tình

Tình, lại nhìn đến hai tay đang vịn lấy lưng của cô, không để ý đến sự

phản kháng của cô, một tay đem ghế ngồi hạ xuống, một tay đẩy cô nằm

xuống.

Đau đớn khiến Tình Tình không có bao nhiêu hơi sức phản

kháng nữa, thân thể nhỏ bé liền nằm xuống ghế, bên hông vẫn truyền tới

một hồi đau đớn, để cho cô đau đến toát mồ hôi lạnh.

Mộ Dung Trần tháo cà vạt ra, cởi nút hai tay áo xuống.

Nghiêng người sang người cô, anh cầm lấy cổ tay cô, muốn kéo khóa váy của cô xuống, "Cho anh xem một chút."

"Không cần. . . . . ." Tình Tình đưa tay ngăn lại.

"Đau đến sắc mặt trắng bệch như thế rồi, còn nói không cần. Em không được

động đậy, anh nhìn hông em một cái, anh sợ thương tổn đến xương rồi." Mộ Dung Trần nhìn cô cố gắng nhịn đau, thiếu chút nữa đã khóc nghẹn ngào,

hình như rất đau, trong lòng anh gấp gáp hơn vài phần.

Giống như

là đau thật, Tình Tình không thể cự tuyệt anh nữa, cả người nằm trên ghế ngồi, Mộ Dung Trần cởi giày cao gót ra khỏi chân cô, để cho cô nằm ở tư thế thoải mái nhất, sau đó cẩn thận kéo khóa váy của cô xuống

Không dám dùng sức mạnh, sợ lại làm cô đau, chỉ cố gắng cẩn thận cởi áo cô xuống.

"SHIT." Một tiếng mắng thô bạo trong xe, Mộ Dung Trần không thể tin được, chỉ

va chạm nhẹ như thế, mà đã sưng đỏ còn có máu bầm ứ đọng, tay của anh

nhẹ nhàng vuốt ve, sức lực dịu dàng: "Nơi này đau phải không?"

"Ừ. . . . . ." Tình Tình đem cả khuôn mặt chôn vào trong ghế, thật quá mất

mặt rồi. Lại để cho anh kéo cả váy dạ hội của cô xuống, tương đương với

việc anh nhìn thấy toàn bộ tấm lưng cô. Mặc dù trước kia bọn họ từng có

vô số lần trần truồng như thế, nhưng bây giờ bọn họ đã ly hôn, hơn nữa

… hơn nữa người đàn ông này đang muốn đưa cô lên giường, hiện tại bộ

dáng này của bọn họ vô cùng mập mờ.

Đều do anh, không có việc gì lại kéo cô ra ngoài.

"Trước tiên anh sẽ lấy nước đá đấp lên vết thương, chờ một chút chúng ta đến

bệnh viện kiểm tra." Nơi này sẽ tạo thành vết sẹo, bởi vì một mảnh sưng

đỏ như sắp rỉ máu.

"Không cần, tôi có thể tự mình đi." Mặc dù cô rất hoài nghi việc mình có đứng lên nổi nữa hay không.

"Em dám động đậy không, tự mình còn chưa đi được thế là dám nói sẽ tự đến

bệnh viện" Từ trong xe Mộ Dung Trần lấy ra một khối nước đá dự phòng,

lúc này mới chú ý tới một mảnh da thịt trắng như tuyết, đường cong mảnh

khảnh rơi vào đáy mắt anh, đôi mắt anh trở nên thâm trầm, không tự chủ

được nhìn về phía áo ngực của cô, nuốt một ngụm nước bọt. Năm nay cô đã hai

mươi bốn tuổi, thân thể đầy đặn đến mê người, thân thể mảnh khảnh trắng

như tuyết, còn có cả một đôi mắt hấp dẫn.

"Mộ Dung Trần, anh đang xem ở đâu vậy. . . . . . tôi tự đi là được rồi." Căn bản chẳng cần quay đầu lại, Tình Tình cũng biết người đàn ông kia đã nhìn đến chỗ nào của

cô, nếu như không phải bởi vì cô bị thương, cô đoán chừng hiện tại anh

ta đã ăn tươi nuốt sống cô rồi, người đàn ông này, về phương diện nào

đó, cô rất hiểu.

"Em đừng động đậy nữa được không, anh còn chưa

thoa nước đá xong?" Thu hồi ánh mắt của mình, không để ý tới phản kháng

của cô, bàn tay trực tiếp đè lên hông của cô, tránh động đến vết thương, đem khăn lông bọc khối nước đá lại, nhẹ nhàng đè chúng lên chỗ vết

thương.

Đột nhiên truyền đến một cỗ lạnh lẽo khiến cơ thể Tình Tình cứng người. "lạnh!" Không nhịn được giãy dụa mấy cái.

"Nhẫn nại một chút, như vậy mới không còn sưng đỏ." Mộ Dung Trần đem khăn

lông đè lên chỗ sưng đỏ, đem chiếc áo khoác mà anh vừa cởi xuống đắp lên người của cô, đồng thời đem thân