
dù
rất nhẹ, nhưng khi nhìn vào mắt anh thì cũng đủ biết, nếu như cô thật
dám gật đầu, thì anh nhất định sẽ bóp chết cô!
Cô gái này, rất biết cách...làm thế nào khiến cho phải anh tức giận.
"Nếu như mà tôi thật sự đáng tiền như vậy thì tại sao lại không chứ?" Anh
cho rằng chỉ có anh mới có thể nói ra lời uy hiếp như vậy hay sao? Mặc
dù lời của anh hiện tại cũng nhắc nhở cô một điều, nếu như có người đàn
ông khác nói rằng muốn cô ở cùng hắn một buổi tối rồi sẽ cô hai tỷ thì
cô có nguyện ý hay không?
Vì người đàn ông đó là Mộ Dung Trần,
cho nên mặc dù rất không cam tâm, nhưng bởi vì người đó là anh cho nên
cô mới nguyện ý làm vậy. Tình Tình, không cần phải lừa gạt bản thân mình thêm nữa, thật ra thì cô vẫn rất thích người đàn ông này .
Chỉ là, cô sẽ không để cho anh hài lòng như vậy đâu, phải làm chô anh tức chết mới được!
Bởi vì, thật ra hai năm qua, cô sống cũng không thấy vui vẻ gì.
"Em dám!" Những lời này của cô đã hung hăng khiêu khích Mộ Dung Trần, tuy
đã cố gắng đè nén lửa giận của mình nhưng vẫn bị cô khơi lên, nắm lấy
đầu vai thanh mảnh của cô để cô nhìn thẳng vào mình:" Em có dám tìm đàn
ông đến đây để tôi thử nhìn một chút xem sao!"
Động tác của anh
khiến cho hông của Tình Tình bị vặn một cái, khiến cho cô thật là khó
chịu, đau đớn và uất ức cùng xông lên đầu.
Nước mắt không kìm
được nữa liền tràn mi, sau đó là tiếng nức nở nghẹn ngào. Cô đột nhiên
khóc như vậy làm Mộ Dung Trần hoảng hốt hỏi: " Tình Tình? Thế nào? Tại
sao lại khóc? Có phải hông lại đau rồi hay không? Để anh xem một chút. . . . . ."
Nào ngờ, cô chẳng những không ngừng khóc mà ngược lại
càng khóc to hơn! Đã vậy cô lại đẩy anh ra không cho anh nhìn vết thương của mình. Hông của cô hiện tại rất đau, nhưng cảm thấy trong lòng còn
đau hơn! Vừa đau lại vừa uất ức.
Anh lại hung dữ với cô như vậy!
Hung dữ như vậy chẳng khác gì giọng điệu của các đại cổ đông ngày đó trong
cuộc họp đại hội cổ đông đặc biệt gây khó khăn cho bọn họ. Cô cũng không muốn như vậy! Ai ngờ được công ty lại xảy ra chuyện như thế chứ? Cô lại chưa từng có nửa điểm kinh nghiệm trong quản lý kinh doanh, nên đối với những câu hỏi kia của đều không trả lời trôi chảy được.
Nếu như
không phải Tiết Thiệu Trạch còn phải chăm sóc mẹ cô, nếu không phải hiện tại trên danh nghĩa công ty đứng tên của cô và con traithì sao cô phải
chịu uất ức làm khó mình như thế.
Cô vẫn cho rằng cuộc sống của
mình từ ngày đó về sau sẽ không liên quan đến anh nữa! Ai biết được bởi
vì nguyên nhân này mà bọn họ lại lần nữa quấn quít ở cùng một chỗ như
thế này?
" Này, đừng khóc nữa có được hay không? Nếu quả như thật chỗ kia bị đau thì uống thuốc giảm đau vào có được hay không?"Thấy cô
khóc thành ra như vậy, tim của anh cũng như muốn vỡ ra, chỉ hy vọng cô
sẽ không khóc nữa.
" Anh khi dễ tôi, tại sao anh lại khi dễ tôi như vậy?"Cô vừa nói vừa khóc.
" Anh có khi dễ em bao giờ đâu ?"
" Có, anh đang khi dễ rồi đấy thôi, rõ ràng là đã có người khác, tại sao
còn phải khi dễ tôi như vậy?"Vừa nghĩ tới cú điện thoại kia, Tình Tình
càng thấy đau lòng.
Mỗi lần nghĩ đến sự kiện đó, trong lòng cô liền đặc biệt, đặc biệt khó chịu!
" Tình Tình, anh không có người khác, thật sự không có. Anh chỉ muốn em ..."
Vừa dụ dỗ vừa hôn lên những giọt nước mắt kia của cô, trong giọng nói lộ rõ vẻ cưng chiều hết mực.
Kể từ khi ở cùng cô, những phụ nữ khác căn bản không lọt được vào mắt của
anh, cho dù có xinh đẹp đến mấy, có yêu anh bao nhiêu đi nữa thì tất cả
đều không có tác dụng. Trong mắt của anh trừ cô ra đã không chứa nổi
những người khác nữa rồi.
Nhưng phải làm sao cô mới có thể tin
tưởng đây? Tại sao cô lại cho rằng anh có người khác? Đây đã là lần thứ
hai cô nói ra điều này, xem ra, ngày mai phải điều tra một phen mới
được.
Nếu để cho hiểu lầm này kéo dài nữa thì con đường hòa hợp của bọn họ cũng sẽ bị kéo dài theo!
" Anh gạt người!" Cô liếc nhìn anh, trong hốc mắt còn đọng nước mắt.
"Anh chưa bao giờ gạt người." Anh hôn lên những giọt nước mắt kia của cô. Dù là có chút lừa gạt nhưng đều xuất phát từ ý tốt, không thể gọi là lừa
gạt được.
" Em không muốn đi mở đại hội cổ đông đâu."
"Không sao, giao cho anh là được rồi."
"Em không muốn với ngủ với anh."
"Anh ngủ với em là được!"
Mệt mỏi cả một ngày, cộng thêm lưng bị đau, lại vừa khóc lóc một hối,
chuyện của công ty cũng coi như được giải quyết hết, Tình Tình liền rì
rầm vài tiếng rồi từ từ ngủ thiếp đi. Nhưng trong lúc ngủ lại mơ hồ đem
chuyện để ý nhất cất giấu trong đáy lòng cứ thế nói ra.
"Em không muốn anh ở chung một chỗ với người khác."
"Đồ ngốc, không có phụ nữ khác, chỉ có em thôi. Ngủ đi!"
Cả người Tình Tình xụi lơ tựa vào trên người Mộ Dung Trần ngủ thiếp đi, mà tay của anh vẫn đang mơn trớn ở sau lưng cô, dịu dàng an ủi.
Sáng sớm hôm sau,
Tình Tình không thể ngờ được cô bị Mộ Dung Trần ôm vào trong ngực thế
nhưng lại ngủ rất ngon đến tận khi trời sáng mới tỉnh, mà cái người tối
hôm qua ôm cô ngủ, lúc này đã sớm không thấy bóng dáng đâu hết.
Cô đưa mắt quan sát khắp mọi nơi, trong căn