XtGem Forum catalog
Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324883

Bình chọn: 7.5.00/10/488 lượt.

phòng quen thuộc, chỉ có một mình cô ở đây mà thôi.

Kéo chăn trên người ra, muốn ngồi dậy, lại phát hiện khi nằm thì hông không đau, nhưng vừa cử động thì lại động đến chỗ bị thương vì vậy đành phải

nằm lại trên giường.

Đưa tay sờ sờ vào chỗ đau kia, chỗ bị sưng

tối hôm qua hình như cũng tiêu đi nhiều, nhưng mà vẫn rất đau, chắc phải mấy ngày nữa mới có thể tốt hơn được.

Chỉ là, bây giờ không phải là lúc lo lắng đến việc đau lưng, cô nằm ở trên giường, nhìn đồng hồ

trên tường, chợt nghĩ đến lúc này mọi người trong nhà Mộ Dung nhất định

đã dậy rồi, hơn nữa tối hôm qua người giúp việc trong nhà thấy Mộ Dung

Trần ôm cô trở về nên đoán chằng mọi người đã sớm biết hết rồi.

Trời ạ, cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý để đối mặt với bọn họ, hơn nữa, tối hôm qua nàng ném em trai của Mộ Dung Trần sang một bên sau đó lại bị Mộ Dung Trần lôi đi nên quên mất không gọi điện thoại cho cậu ta, hi vọng

là cậu ta sẽ không tức giận?

Nghĩ đến đây Tình Tình liền thử ngồi dậy, nhưng lại thấy vô cùng đau đớn, đau đến trắng bệch cả mặt.

Chỉ là hiện tại cô không thể quản được nhiều như vậy, gắng gượng chống

người lên tựa vào đầu giường, thử tìm trong phòng quần áo tối hôm qua cô mặc tới. Vì sau khi ngồi dậy cô mới phát hiện ra trên người mình không

biết đã thay áo ngủ từ lúc nào rồi.

Nhưng tìm một lúc lâu, lại

không phát hiện quần áo của mình ở đâu, cũng không thấy túi của cô đâu

cả, xem ra muốn gọi điện thoại phải bước xuống giường rồi.

Chỉ là, cứ nghĩ đến chuyện xuống giường sẽ lại chịu đau đớn thì cả người liền muốn đổ mồ hôi lạnh.

Đang lúc không biết làm sao thì lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng:" Mộ Dung Trần. . . . . ."

"Thiếu phu nhân, cô dậy rồi sao?" Người tới lại không phải là người đàn ông mà cô muốn tìm mà là chị Ngọc trước kia vẫn chăm sóc cho cô.

"Chị

Ngọc." Tình Tình lễ phép gọi một tiếng, bọn họ thế nào vẫn còn gọi cô là thiếu phu nhân cơ chứ? Chỉ là hiện tại cô không có tâm tình quản việc

bọn họ gọi mình là gì mà chỉ nghĩ đến việc phải nhanh chóng rời khỏi nhà Mộ Dung.

"Thiếu phu nhân, thắt lưng của cô không được tốt, Thiếu gia đã giao phó không được để cô ngồi dậy. Đợi lát nữa bác sĩ tư còn

tới khám." Chị Ngọc thấy cô muốn ngồi dậy liền vội vàng tiến lên đỡ cô

nằm xuống, đồng thời lên tiếng ngăn cản.

"Chị Ngọc, tôi còn có chuyện, phải lập tức đi ngay." Mộ Dung Trần thật sự cho rằng có thể giữ cô ở trong nhà này hay sao?

"Thiếu phu nhân, cô đã lâu chưa có trở về, còn phải đi tới nơi nào? Huống chi

bây giờ thân thể cô như thế thì đi như thế nào được?". Chị Ngọc thật sự

là không hiểu thiếu phu nhân ra nước ngoài đi học đã mấy năm thật vất vả mới trở lại, sao lại bảo phải đi khỏi đây?

"Dúng vậy, Tình Tình, cũng đã về đến nhà lại còn muốn đi nơi nào?" Một giọng nói ôn hòa từ

cửa vang lên, là mẹ chồng của cô Thái Chi Lan.

"Phu nhân." Chị Ngọc thấy Thái Chi Lan đến liền đứng dậy lễ phép chào.

" Ừ, chị cứ đi xuống bếp mang canh hầm cách thủy lên đây. Đợi lát nữa bác sĩ tư tới cứ bảo ông ấy trực tiếp lên trên này."Thái Chi Lan liền phân

phó đâu vào đấy.

"Dạ, phu nhân." Chị Ngọc nhận lệnh liền đi ra ngoài.

" . . . . . . Mẹ."Tình Tình rối rắm thật lâu, rốt cuộc vẫn quyết định gọi mẹ chồng trước đây của mình một tiếng ‘ Mẹ ’. Dù sao năm đó Thái Chi

Lan đối với cô cũng rất tốt, mà sau khi cô chia tay với Mộ Dung Trần

cũng không gọi cho bà một cuộc nào, bây giờ nghĩ lại, trên nhiều phương

diện quả thật còn rất thiếu sót.

"Con xem con này, đi một chuyến

ra nước ngoài mà đi thật nhiều năm không trở lại, khiến mẹ cũng thấy lo

lắng. Hình như là gầy đi không ít, chắc là ở bên kia ăn uống được không

tốt rồi? Nhưng sao A Trần mỗi lần đi thăm con về lại đều nói là con rất

tốt. Con cũng thật là, lâu như vậy cũng không gọi cho mẹ, hiện tại việc

học đã xong rồi thì cũng nên trở lại. A Trần cũng không cần phải thường

chạy sang bên này bên kia. Trở lại là tốt rồi!"

Thái Chi Lan kéo

tay của cô nói một tràng , nghe xong Tình Tình thấy vô cùng thắc mắc.

Tại sao mọi người trong nhà Mộ Dung hình như đều cho rằng cô và Mộ Dung

Trần không có chuyện gì, đều coi như không biết chuyện bọn họ đã ly hôn?

Hơn nữa, nghe Thái Chi Lan nói, Mộ Dung Trần vẫn thường xuyên đi thăm cô?

Làm sao có thể chứ? Kể từ ngày đó sau khi cùng anh nói chuyện ly hôn,

bọn họ không hề gặp mặt, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có.

Nhưng nhìn dáng vẻ của bà giống như không biết là bọn họ đã ly hôn, tại sao

có thể như vậy? Chẳng lẽ Mộ Dung Trần không nói cho bọn họ biết hay sao?

Anh hiện tại lại không có ở đây, không lẽ cô lại phải theo chân bọn họ nói

rõ ràng thật ra thì cô đã sớm không còn là con dâu của nhà Mộ Dung rồi?

Nghĩ như vậy lưng lại thấy đau rồi, đầu lại còn đau hơn.

" Mẹ, thật xin lỗi, con. . . . . ." sắc mặt Tình Tình tái nhợt đi, muốn giải thích nhưng rồi lại không biết nói từ đoạn nào.

Nếu như bọn họ biết cô và Mộ Dung Trần đã ly hôn, mà cô lại còn sống nhờ

nhà cháu trai của họ thì không biết lại nổi lên sóng gió gì.

"

Sao phải xin lỗi mẹ chứ? Nhà Mộ Dung chúng ta cũng không cần một người

phụ nữ