The Soda Pop
Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324784

Bình chọn: 7.00/10/478 lượt.

Dung Trần lơ đễnh

nói. Hai người bọn họ phân phân hợp hợp, thật thật giả giả, chỉ có trong lòng bọn họ mới hiểu được.

"Cô ấy là ngươi bạn gái trước của anh đât, không quan tâm chút nào sao?" Tình Tình quay đầu lại trừng anh.

"Vợ à, có ông trời chứng giám, anh đối với cô ấy chưa từng có tình yêu nam nữ."

"Nhưng cô ấy xinh đẹp như vậy, anh tuyệt không động lòng sao?"

"Vợ anh so cô ấy còn đẹp hơn gấp trăm lần." Trên đời này phụ nữ xinh đẹp có quá nhiều, nhưng không phải là người Mộ Dung Trần anh muốn có!

"Gạt người!"

"Vợ à, anh đã nói rồi, vĩnh viễn sẽ không lừa gạt em nữa!" Cô gái mà Mộ

Dung Trần anh nhìn trúng làm sao có thể không đẹp được đây? Lần Đầu tiên nhìn thấy cô dưới ánh trăng trông như tiên tử kia, tim của anh cũng

liền bị cô trộm đi mất rồi.

"Mộ Dung Trần, cám ơn anh." Tình Tình chợt thả vật gì đó trong tay ra, nhón chân lên nhẹ nhàng ở bên tai của anh nói cám ơn.

"Tình Tình, chúng ta đi." Nhìn cô gái trước mắt cười đến vui vẻ như vậy,

jooij tâm của Mộ Dung Trần rất rung động, liền kéo cô đi ra ngoài cửa.

"Đi đến nơi nào? Còn chưa kết thúc mà?" Tình Tình không nghĩ trong bữa tiệc của gia tộc anh lại muốn chạy ra ngoài? Dù là thật muốn đi, ít nhất

cũng phải đợi đến khi màn giới thiệu kia kết thúc chứ? Huống chi hôm

nay Lão Thái Gia còn ở đây, như vậy thật không lễ phép chút nào!

"Không sao. Có nhiều người ở đây, sẽ không ai chú ý tới chúng ta đâu. Hơn nữa

hôm nay nhân vật chính cũng không phải là chúng ta." Không chậm trễ chút nào liền lôi kéo tay của vợ mình đi tới nhà để xe.

Tối nay trăng sáng rất đẹp, ánh trăng mờ ảo chiếu vào từng ngóc ngáchcuar vườn hoa.

Đầu xuân nên thời tiết vô cùng lạnh, nhưng vì Tình Tình đang khoác trên

người áo khoác của anh dài đến bắp chân nên toàn thân vô cùng ấm áp.

Cho đến khi lên xe, ra khỏi nhà Mộ Dung, Tình Tình mới nghiêng mặt sang bên hỏi người đàn ông đang ra vẻ rất thần bí: "Chúng ta đi đâu đây?"

"Dẫn em đến một chỗ." Một tay vững vàng lái xe, một tay đưa qua khẽ vuốt ve

gương mặt có chút lạnh của cô. Giờ khắc ngọt ngào và ấm áp này anh vẫn

luôn mong đợi từ khi gặp gỡ cô đến nay!

Mặc kệ trên con đường này có bao nhiêu khó khăn và gập ghềnh, khổ sở, rơi lệ, nhưng rốt cuộc anh đã đợi được đến ngày này!

"Chỗ nào mà lại thần bí như vậy?" Tình Tình quay đầu nhìn ra bên ngoài, thấy xe đang chạy về phía ngoại ô.

"Sợ anh bán em đi sao?"

" Sợ gì chứ. Anh mà bỏ được mới lạ !"

"Anh dĩ nhiên là không bỏ được, muốn bán cũng chỉ có thể bán cho một mình anh thôi!"

"Mộ Dung Trần, anh là người xấu nhất rồi."Liền vung quả đấm nho nhỏ về phía anh, lại bị anh bắt được thả vào trong miệng nhẹ nhàng cắn, vừa cắn còn vừa hàm hồ nói: "Muốn mưu sát chồng sao!"

"Ừhm. . . . . . Mộ

Dung Trần, anh mau buông ra. . . . . ." Tay ngọc mịn màng bị anh cắn

trong miệng không thả, đã thế lại còn dùng đầu lưỡi nhẹ liếm lên lòng

bàn tay của cô, động tác như thế, xem ra thật sự rất. . . . . . sắc

tình!

"Nếu anh mà dùng giọng điệu này nói chuyện, có tin anh lập

tức ở trên xe muốn em hay không?" Toàn thân máu nóng sôi trào, đói khát

khó nhịn rốt cuộc cũng buông tay của cô ra.

"Mộ Dung Trần, cái người này đúng là sắc lang bị tinh trùng lên não rồi!"

Chỗ này theo lời của Mộ Dung Trần hẳn là một tòa biệt thự cách xa phố xá

sầm uất. Lúc bọn họ xuống xe, mọi thứ xung quanh dưới ánh trăng xinh đẹp thật vô cùng yên tĩnh. Mặc dù không có mở đèn, nhưng có ánh trăng nên

làm cho người ta có thể nhìn thấy rõ ràng đó là một tòa nhà giống như là một tòa thành thời Trung Cổ. Bên ngoài nhìn thấy chắc chắn vô cùng,

đừng nói là gió to, cho dù có bom rơi xuống thì tòa nhà vẫn không bị ảnh hưởng hay sứt mẻ gì, Tình Tình thầm nghĩ.

Tình Tình không nói

gì, mặc cho người đàn ông bên cạnh dẫn mình đi về phía cửa chính, cái

cửa này giống y như cửa chính của tòa thành kiên cố của công chúa thời

xưa. Kiến trúc của tòa nhà này quả thật chính là ước mơ của cô từ nhỏ

đến lớn, có tạo hình xinh đẹp và kỳ lạ, hai người cũng không nói gì cả,

đột nhiên có một cảm xúc rất kỳ diệu như Alice lạc vào xứ thần tiên vậy. Cử chính được làm bằng đồng dầy cộp nặng nề trừ chủ nhân của nó ra thì

dường như nó đang cự tuyệt tất cả sự vật khác.

Biệt thự rất lớn, có

thể nghe thấy hơi thở của cây xanh và hương thơm của hoa cỏ ở khắp nơi,

dưới ánh trăng được anh dẫn dắt xuyên qua cửa chính, đi về phía bên

trong của tòa thành.

Bỗng dưng, Tình Tình thấy phong cách thiết

kế bên trong căn phòng này thật quen thuộc giống như xuất phát dưới ngòi bút của mình mà ngây ngẩn cả người, máu trong người trong nháy mắt hình như cũng ngưng đọng lại.

Hành lang được trải thảm màu đỏ, thẳng

tắp dọc sâu vào bên trong, khắp nơi đều được trang hoàng bằng đèn tường

cao nhã hoa lệ, ánh sáng của loại đèn này không giống với ánh sáng rực

rỡ của đèn huỳnh quang, vì vậy bao trùm cả hành lang là một tầng ánh

sáng nhu hòa.

Bên trong phòng khách có cầu thang gỗ để đi lên

trên, lò sưởi màu đỏ gạch được thiết kế âm tường, đất sét, đá đỏ , giả

cổ càng thể hiện rõ phong cách dân dã, kết hợp với bức tranh vẽ hàng cây đon