
iếng
quát tức giận: "Mộ Dung Kỳ, tôi hạn cho cậu trong vòng mười phút phải
lập tức có mặt ở phòng bệnh của tôi."
Cái này cùng Mộ Dung Kỳ có
quan hệ gì sao? Thấy người đàn ông trên giường chợt tức giận quát mắng làm cho Tình Tình sợ hết hồn, chỉ có thể sững sờ nhìn anh.
Cái
tên Mộ Dung Kỳ này ở trong trí nhớ của cô, thật không tính là có bao
nhiêu tốt đẹp. Cô biết cậu ta vẫn luôn không thích mình, lúc nào cũng
mong cô ly hôn với anh Tư của cậu ta.
Chẳng lẽ đây cũng là thủ đoạn khác của cậu ta sao?
Sau đó quả nhiên không tới nửa giờ, lục thiếu gia có gương mặt kiêu căng
của nhà nhà Mộ Dung dưới sự hộ tống của anh hai Mộ Dung Nghiên không
tình nguyện đi tới phòng bệnh. Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta đến đây
sau khi Mộ Dung Trần bị thương nằm viện.
"Anh Tư." Mộ Dung Kỳ
đứng cách giường bệnh hai thước liền ngừng lại, thân hình cao lớn rắn
rỏi theo đặc tính vốn có của người nhà Mộ Dung đang đứng thẳng tắp, cố
gắng không để cho ánh mắt của mình nhìn về phía cô gái đang an vị ở bên
giường.
Mà Mộ Dung Nghiên lại còn gật đầu cười với Tình Tình một
cái sau đó liền tự động đến trên ghế sofa ngồi xuống, rõ ràng chính là
muốn xem hai người em trai của mình giải quyết vấn đề này như thế nào.
"A Kỳ, chào chưa." Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Dung Kỳ.
"Hừ!" Mộ Dung Kỳ mở to mắt nhưng lại không nhìn về phía Mộ Dung Trần.
"Mộ Dung Kỳ, đừng để anh nói lần thứ hai." Lần này giọng điệu có vẻ nặng
hơn, tiểu tử này, câu ta thật sự cho là cánh cứng cáp rồi, nên những
người làm anh này không làm gì được cậu ta đúng không?
"Chị dâu." Dù không cam tâm tình nguyện, nhưng Mộ Dung Kỳ cuối cùng vẫn từ trong miệng cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.
"Xin chào." Tình Tình cố gắng để cho mình bình tĩnh lại. Cô không hiểu,
chẳng lẽ Mộ Dung Trần gọi Mộ Dung Kỳ là vì muốn cậu ta tự mình gọi cô
một tiếng chị dâu sao? Thôi, chào mà không cam lòng như vậy, cô nghe
trong lòng cũng không thoải mái.
"Nói xin lỗi." Mộ Dung Trần nửa nằm nửa ngồi ở trên giường lên tiếng lần nữa.
". . . . . ." Mộ Dung Kỳ dĩ nhiên biết anh Tư muốn nói xin lỗi là có ý gì. Nhưng mà, cậu ta há mồm mấy lần, ba chữ ‘ thật xin lỗi ’kia thế nào
cũng nói không nói ra được.
Thật sự là đang đùa mà, cậu ta đường
đường là lục thiếu gia nhà Mộ Dung mà còn cần phải nói xin lỗi sao? Hơn
nữa lại còn là một người phụ nữ. Cho dù người này là chị dâu của cậu ta
thì thế nào?
Nhưng anh Tư đang ở chỗ này thật không dễ ứng phó,
hơn nữa nhìn thái độ của anh ấy kiên quyết như vậy, đúng là không thể
nào dễ dàng bỏ qua cho cậu ta như vậy được.
Cậu ta thật không hiểu, tại sao anh Tư nếu không phải là Tiết Tình thì không thể như vậy?
"Thật xin lỗi." Cuối cùng đánh không lại ánh mắt lạnh lẽo của anh Tư, đôi môi mỏng của Mộ Dung Kỳ chậm rãi phun ra mấy chữ này.
"A?" Tình Tình không phản ứng kịp, không phải chứ, Mộ Dung Kỳ sao lại nói xin lỗi cô?"Tại sao cậu lại phải nói xin lỗi với tôi?"
"Anh tư, em đi đây." Mặt của Mộ Dung Kỳ liền biến sắc, xoay người làm
như muốn đi khỏi. Dù thế nào đi nữa cậu ta cũng đã xin lỗi rồi, cái cô
gái ngu ngốc kia còn lại hỏi cậu ta tại sao lại nói xin lỗi?
"Muốn lấy được tin tức kia thì đứng lại cho anh, đem sự tình nói ra cho rõ
ràng." Câu nói lạnh lùng kia lần nữa làm chân của cậu ta đông cứng lại.
Đáng chết, thì ra là vị hôn thê vẫn luôn nghe lời rời nhà trốn đi thật
sự có liên quan đến anh Tư. Không trách được cậu ta vận dụng tất cả các
mối quan hệ nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy người.
Không tới
một khắc đồng hồ, tất cả nghi ngờ đều được giải thích rất rõ ràng, sau
đó Mộ Dung Kỳ cầm địa chỉ lấy được từ tay anh Tư vội vã rời đi.
Tình Tình nghe xong hai mắt liền trợn trừng lên, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ sau khi nghe được chân tướng sự thật, chỉ có thể nửa nằm nửa
ngồi ở trên giường mặc cho người đàn ông kia đang cười đến hả hê ôm chặt vào trong ngực.
"Chú Tư, chú làm như vậy có quá đáng quá hay
không?" Mộ Dung Nghiên từ nãy giờ vẫn ngồi im không lên tiếng, sau khi
chứng kiến em trai nhỏ nhất vội vã rời đi, mặt tươi cười đứng lên, đi
tới một đầu của giường bệnh nói.
"Không đâu, là do cậu ta tự làm
tự chịu." Mộ Dung Trần tuyệt đối không đồng tình với Mộ Dung Kỳ. Anh đã
thương yêu nó như vậy mà nó lại luôn làm ra những chuyện ngáng chân anh
như vậy.
"Chú Tư, cũng may mà anh luôn là người tương đối ngay
thẳng, không có đắc tội với chú. Vợ chồng hai người cứ từ từ ân ái, anh
đi trước đây." Chuyện hay đã xem xong rồi, Mộ Dung Nghiên anh cũng không phải là loại người thích làm kỳ đà cản mũi người khác.
Sau khi Mộ Dung Nghiên rời đi thật lâu, Tình Tình rốt cuộc cũng tỉnh táo lại liền đấy người đàn ông đang giở trò kia ra.
"Mộ Dung Trần, cái cô Lam Chỉ Nông kia đâu?"
"Anh không quan tâm cô ta như thế nào, ngoan, không cần giận dỗi, để cho anh thương em một chút!" Cô gái này cũng thật là, lúc này còn có tâm tình
đi quan tâm đến phụ nữ khác.
"Mộ Dung Trần, không được, nơi này là phòng bệnh đấy !" Tình Tìn
h vừa nói vừa lấy tay kéo đầu của người đàn ông đang cúi trước ngực mình