
mức độ này? Trong vòng 1 ngày không hề để ý đến
cảm nhận của cô, đã 2 lần bức bách cô tiếp nhận anh. Rốt cuộc anh xem cô là cái gì? Kĩ nữ để anh phát tiết dục vọng sao?
Thật hận, thật hận! Hận mình vô cùng mềm yếu. Nước mắt lại theo động tác thô lỗ của anh rơi xuống sofa.
Rốt cuộc còn bao lâu nữa anh ta mới kết thúc?
Tiếng thở dốc trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, tay của anh chu du ở
trên người cô. Trong lòng của cô dâng lên cảm giác phức tạp ngay cả cô
cũng không hiểu.
Thân thể thật là đau, nhưng đau hơn chính là
lòng của cô. . . . . . Cô không muốn lại tiếp nhận đau đớn. như vậy . . . . . Thật sự rất đau. . . . . .
Từ trên ghế salon, ôm cô gái đã
ngất đi đứng dậy, anh không ngừng hôn lên không biết là nước mắt hay mồ
hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một ít hương thơm nhàn nhạt khiến cô cảm thấy hài lòng, anh lại cảm thấy bối rối, vì lúc nãy lại tổn thương
cô.
"Bảo bối, thật xin lỗi. . . . . ."
Ôm thân thể nho
nhỏ, thân thể và linh hồn của anh cũng trở nên bình tĩnh, cô không có
phản ứng cũng không đáp lại, nhưng không sao.
Cô không yêu anh,
không thích anh, cũng không sao, để anh yêu cô là đủ rồi, anh sẽ cho cô
tất cả, tình yêu duy nhất trong cuộc đời này, đến một ngày nào đó, anh
sẽ khiến cô cảm động.
Tình Tình, quên người đàn ông kia đi, có được không? Tình Tình cảm thấy mệt mỏi, cô thật sự rất mệt.
Đêm hôm đó, mãi cho đến nửa đêm, bọn họ mới trở về biệt thự từ nhà Mộ Dung. Lúc từ trong phòng đi ra, cô vẫn luôn nửa mê nửa tỉnh, mặc cho anh ta
ôm cô ra ngoài.
Cô cũng không thể chú ý xem quần áo của mình có
xốc xếch hay không? Ngay cả khi ở trên xe, Mộ Dung Trần nói câu gì, cô
cũng không nghe rõ, cuối cùng trước khi chìm vào trong mộng, cô chỉ nghe anh cúi đầu bên tai cô nói:
“Thật sự mệt như vậy sao?”
Giọng nói chứa đựng sự dịu dàng, là anh sao? Nếu như thật sự yêu thương cô, vì sao luôn ép buộc cô. Cô nhất định đang nằm mơ.
Đúng vậy, cô mệt quá, toàn thân trên dưới, từ thân thể đến linh hồn, cũng
cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Có thể buông tha cho cô, để cho cô thoải thoải mái mái, bình bình yên yên ngủ một giấc không?
Khi cô tỉnh lại, đã thấy mình ở trong biệt thự mà cô đã sống hơn nửa tháng, hơn nữa mặt trời bên ngoài đã lên rất cao!
Thời gian tiếp theo, mỗi ngày anh đều chăm sóc cô, chỉ có điều việc đo lễ
phục phải mất đến mấy ngày, ngoại trừ hôm đám cưới phải mặc áo cưới được đặt may từ nước ngoài, thì những quần áo bình thường cần mặc, những lễ
phục cần thiết khi tham gia các hoạt động sự kiện, chuẩn bị áo khoác mùa đông, thậm chí ngay cả áo ngủ cũng được đặt may sẵn.
Cô nhịn
suốt mấy ngày, bởi vì không ít người ra vào, còn không ngừng hỏi cô
thích kiểu dáng gì, màu sắc như thế nào, cô không thể nổi giận với họ,
cho nên chỉ có thể chịu đựng.
Nhìn bọn họ giới thiệu, chỉ thiếu chút nữa may luôn cả trang phục bà bầu và bảo bảo nữa thôi. Thật là đáng sợ!
Cô nghĩ là sau khi đo xong quần áo, cô sẽ có thời gian rảnh, nhưng hôm nay một nhóm người của công ty vàng bạc, đá quý đến. Mang đến rất nhiều
trang sức, vòng vàng, ….. để cho cô lựa chọn, sau đó người trang điểm cô dâu cũng đến.
Tình Tình cảm thấy cô sắp nổi điên rồi! Tiếp tục như vậy cô sẽ điên mất thôi.
Chỉ là kết hôn mà thôi, có cần phải có nhiều hạn chế như vậy không?
Tình Tình không biết, Mộ Dung tứ thiếu tung hoành hai giới chính thương
(chính trị và thương trường), quyền thế bậc nhất, cũng là cháu nội mà
lão thái gia thương yêu nhất, đám cưới của anh có thể tùy tiện, qua loa, cho có sao? Phải biết rằng, không có người nào dám đắc tội với nhà Mộ
Dung.
Nhưng, tại sao người chịu đựng tất cả khổ cực như vậy chỉ
có một mình cô. Ban ngày ứng phó với đám người đó đã đủ mệt rồi, tối đến còn phải ứng phó với tên sắc lang như sói như hổ, cô chịu đựng đủ rồi!
(>.<)
Cuộc sống như vậy đến khi nào mới chấm dứt đây?
Giận dỗi, đem chuỗi lắc tay bảo thạch màu xanh dương nghe rất quý, được lưu
truyền nhiều đời ở một địa khu tư nhân ném trên bàn trang điểm.
Chuỗi này thật có giá trị, chuỗi lắc tay màu lam lộ ra ánh sáng màu tím nhạt, nhưng lại bị người khác ném đi, thợ kim hoàn nhìn thấy đau lòng còn hơn chính mình bị đổ máu.
Trời ạ! Tứ thiếu phu nhân nhà Mộ Dung lại có thể đối xử với vật được xem như bảo vật trên thế giới như vậy, đó là báu vật có tiền chưa chắc đã mua được.
Nhưng, bọn họ có thể nói gì đây?
“Sao lại tức giận?”
Không biết Mộ Dung Trần tiến vào lúc nào, anh phất tay để mọi người rời khỏi, cặp mắt mang theo ý cười nhìn cô gái ở trong gương.
Cô gái này
cũng thật quật cường, mệt mỏi nhiều ngày như vậy đến hôm nay mới nổi
giận. Vốn anh còn định đánh cược, cô có thể tiếp tục chịu đựng đến khi
nào mới chịu lên tiếng, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô nhưng khi nổi giận
cũng không dễ chọc nha!
Hít vào, thở ra, Tình Tình cố gắng muốn
tỏ ra lạnh nhạt với anh, không để ý đến anh, nhưng người khiến cô khổ sở suốt nửa tháng qua, lại khiến cho lửa giận của cô bốc cao, chính là
người đàn ông này!
Từ ngày quen biết anh, số mệnh của cô đã thay
đổi, luôn gặp phải tai họa, muốn