XtGem Forum catalog
Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326653

Bình chọn: 9.00/10/665 lượt.

thoát cũng không thoát khỏi. Nhưng anh

ta thì tốt rồi, sáng sớm thì đến công ty, chỉ có buổi tối mới về đây,

còn nhàn hạ, thoải mái trêu chọc cô, thật sự là quá đáng!

Đem cô gái nhỏ đang buồn bực yêu thương ôm vào trong ngực, hít mùi thương của cô thật sâu:

“Em không thích nó?”

Một tay ôm cô, một tay cầm vòng tay dưới ánh đèn càng phát ra ánh sáng

trong suốt, mỗi một viên bảo thạch đều được điêu khắc rất tinh tế.

Người phụ nữ Mộ Dung Trần anh xem trọng không giống những người khác, không

thích châu báu, cũng không thích quần áo đẹp, cũng không ham muốn quyền

lực. Vậy thứ cô yêu thích rốt cuộc là gì? Tình Tình, chỉ cần em nói ra,

cho dù là sao trên trời anh cũng sẽ hái xuống cho em.

Tình Tình

khép mắt không muốn để ý đến anh, không muốn. Thậm chí cũng không muốn

nghĩ vì sao hôm nay anh ta lại về sớm như vậy, mới 3 4 giờ chiều đã về.

Cho dù đẹp, cho dù có đắt, có quý, đeo trên người cô cũng chỉ lãng phí mà

thôi. Từ trước đến nay những thứ cô muốn không phải là những thứ này,

cũng không phải là cuộc hôn nhân mà người cả thành phố đều hâm mộ, cô

đều vì người nhà mới tiếp nhận cuộc hôn nhân này.

Vậy, cô có thể thích thứ gì đây?

“Có phải em cảm thấy mệt hay không?”

Mộ Dung Trần nâng mặt của cô lên, cẩn thận quan sát cô, một ít quầng thâm dưới mắt không cách nào che giấu được.

Vậy còn phải hỏi, mỗi ngày đều phải đối phó với không ít người, buổi tối

còn phải thỏa mãn dục vọng đáng sợ của anh, cô thật sự quá mệt mỏi.

Làn môi vuốt ve chiếc cổ trắng nõn của cô:

“Nếu như em cảm thấy mệt, thì nghỉ ngơi một chút đi” Theo ý người đẹp một tay ôm lấy cô trở về giường.

“Anh muốn làm gì?” Kéo móng vuốt của ai đó đang mò vào trong váy của cô, Tình Tình nhỏ giọng hỏi.

“Ngủ”

Anh hợp tình hợp lý nhìn vào mắt cô, sức lực nhỏ của cô căn bản không thể

dùng được, không để ý đến sự giãy giụa của cô, tay vẫn linh hoạt hoạt

động.

Từ sau khi chuyển đến ở cùng anh, chưa có ngày nào anh

buông tha cho cô, nhưng bây giờ, cô thật sự rất mệt, mệt mỏi mấy ngày

nay, hôm nay cô thật sự không còn đủ sức để chiều theo ý của anh, tay

nhỏ bé vung loạn xa, muốn ngăn cản bàn tay đang lột sạch quần áo của cô

chỉ sót lại chiếc quần nhỏ

“Tôi mệt quá, tôi không muốn….”

Biết rõ người đàn ông này sẽ không chấp nhận lý do khước từ của cô, nhưng

Tình tình cảm thấy ủy khuất, trong giọng nói có chút làm nũng mà ngay cả cô cũng không nhận ra.

“Thật sự mệt như vậy sao?”

Hơi

thở nóng rực của cô phả vào mặt anh, biết phản kháng cũng vô dụng, chỉ

sợ khiến cho mình càng mỏi mệt thêm. Tình Tình dứt khoát nhắm mắt lại,

mặc anh muốn làm gì thì làm.

“Vậy chúng ta chỉ ôm nhau ngủ thôi”

Mộ Dung Trần không làm tiếp nữa, chỉ đem cô ôm vào ngực. Hôm nay mục đích

anh trở về là muốn buổi tối mang cô ra ngoài ăn cơm, nếu như lại hoan

ái, cô nhất định sẽ bám lấy chiếc giường không muốn xuống đi!

Trong khoảng thời gian này đã khiến cô buồn bực, ủy khuất rồi!

Trong phòng yên tĩnh, Tình Tình nghĩ rằng mình không ngủ được, nhưng chỉ mấy phút sau, cô đã ngủ ngon lành trong lòng anh.

Khoảng thời gian này, cô thật sự cảm thấy mệt nhọc vô cùng! Hôm nay cô phải ngủ một giấc thật ngon mới được.

Cô ngủ rồi, không biết người đàn ông vẫn ôm cô từ đầu đến cuối không có

ngủ. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, mê mẩn nhìn người đẹp đang ngủ trong lòng

mình. Khi Tình Tình tỉnh giấc lần nữa thì nhà nhà đã lên đèn. Trời ạ, cô đã ngủ lâu như vậy sao?

Nếu như không phải Mộ Dung Trần ép cô ra ngoài ăn cơm, không chừng cô sẽ

ngủ như vậy luôn đến ngày mai. Chỉ có điều, ngủ suốt một buổi chiều, sau đó lại được ăn uống ngon lành nên tinh thần của cô đã tốt hơn rất

nhiều, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rạng rỡ đến mê người.

Chỉ là, anh còn mang cô đi đâu nữa?

Dọc theo đường đi, Tình Tình vẫn bị anh nắm tay đi vào trong phòng to lớn

trong hội quán, phóng mắt nhìn xung quanh, sáu bảy người đang ngồi ở bên trong nói chuyện phiếm, uống rượu, đây là cuộc tụ tập của đàn ông,

đương nhiên không thể thiếu phụ nữ.

“A Trần, cậu tới thật muộn nha”

Âu Thánh Nguyên cười bước lên phía trước, thuận tiện vươn đầu nhìn cô gái vẫn cúi đầu không nhìn người khác “

“Hello, Tình Tình, đã lâu không gặp, chân của cô sao rồi?”

“Âu giáo sư, chào anh” Tình Tình không ngờ Âu Thánh Nguyên cũng sẽ tới nơi này, ngẩng đầu lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Âu giáo sư? Trần, thật không nhìn ra người phụ nữ của cậu là sinh viên của A Nguyên” Một gã khác cầm ly rượu trên tay, rất hứng thú nhìn gương mặt ngượng ngùng, bối rối của Tình Tình.

Thực sự không ngờ trong đám người bọn họ, A Trần lại kết hôn trước, hơn nữa còn nhanh như vậy.

“Em gái, chào em. Anh là bạn học đại học của A Trần, tên là Trầm Ngôn” Bàn

tay to cố ý coi thường vẻ mặt không vui của Mộ Dung Trần, đưa đến trước

mặt của Tình Tình.

Phụ nữ theo Trầm Ngôn rất nhiều, không chỉ vì gia thế của hắn, mà vì hắn còn có bản lĩnh dụ dỗ phụ nữ, tóc tai gọn

gàng cũng giống như tính cách của anh, hào sảng, thẳng thắn không dài

dòng dây dưa, vẻ đẹp của hắn không giống như vẻ tuấn mỹ của Mộ Dung

Trần, cũng không giống vẻ