
ỉ biết quay đầu hét to.
_ Bác sĩ! Bác sĩ!
Sau một trận hỗn loạn, anh rất nhanh được đưa vào phòng cấp cứu.
_ Đừng khóc.
Lam Tư thấp giọng an ủi cô.
_ Bác sĩ đã nói không có gì rồi.
_ Nếu còn thêm một chút, tay anh nhất định bị phế còn gì.
Cô ngẩng đầu lên, giọng nói nghẹn ngào.
_ Lần sau đừng làm vậy nữa.
Đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, Lam Tư vỗ về, cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn.
_ Lúc nãy, anh sợ nhất là lại không kịp cứu em như lúc trước. Anh không có cách nào… anh nghĩ em lại rời xa anh.
Anh thở sâu, ổn định giọng nói.
_ Em có biết cảm giác ấy rất
khủng bố không? Nếu chỉ hi sinh một cánh tay trái mà có thể cứu em, anh
có thể hi sinh cả cánh tay mình.
Mạc Liên người đàn ông trước mặt, ở trong lòng anh khóc nghẹn ngào. Lam Tư thở dài, biết cô trong lúc nhất thời
không ngừng khóc được, chỉ có đưa tay vỗ về lưng của cô, không an ủi,
chỉ ở nơi sâu nhất trong lòng mới cảm tạ ông trời. Lúc này đây, anh rốt
cục cũng kịp cứu cô.
_ Bọn họ liền thấy Khấu Thiên
Ngang cùng đi Jake đi vào. Nhìn thấy Jake, Lam Tư liền biết anh đã tra
được thân phận người phụ nữ kia.
_ Người đó là ai?
Anh hỏi. Jake trả lời.
_ Vợ của Cường Sâm · Beirut.
_ Beirut phu nhân?
Mạc Liên sửng sốt.
_ Bà ấy vì sao muốn giết tôi?
Khấu Thiên Ngang nhìn Lam Tư, cùng Mạc Liên khóc đến hai mắt sưng đỏ, thở dài nói.
_ Beirut phu nhân hiển nhiên tin
tưởng những gì chồng mình nói. Cho rằng chồng mình bị tội cũng là do Mạc Liên làm ra. Tinh thần người phụ nữ kia vốn không ổn định. Hơn nữa tài
khoản của vợ chồng bọn họ đã bị niêm phong. Bà ấy đành phải từ khu cao
cấp chuyển đến phòng ở bình thường, tinh thần của bà bởi vậy trở nên
càng kém, vừa vặn mấy ngày nay nhìn thấy tin tức của chúng ta, bà đã
chịu kích thích, biết em sẽ đến bệnh viện thăm bệnh. Cho nên mới giả
dạng bác sĩ, giết chết người đã hại gia đình bà ấy.
_ Tôi không hại bà ấy.
Mạc Liên đỏ hốc mắt, căm giận bất bình nói.
_ Chồng bà ta mới là người muốn giết tôi.
_ Đúng vậy! Nhưng tôi nghĩ bà ấy phát điên rồi.
Khấu Thiên Ngang nhìn tay trái Lam Tư bị băng, hỏi.
_ Tay ngươi có khỏe không?
_ Hoàn hảo.
Lam Tư nhếch môi cười.
_ Bác sĩ nói tôi số rất lớn, lưỡi dao chỉ vừa vặn chém vào xương, cũng không có tạo thành thương tổn quá
lớn. Tôi có thể về nhà nghỉ ngơi, sau rồi trở về tái khám.
Khấu Thiên Ngang liếc mắt nhìn Mạc Liên sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, không xác định hỏi lại Lam Tư.
_ Cho nên ngươi muốn làm hôm nay?
_ Đương nhiên.
Lam Tư gật đầu.
_ Nhất định phải hôm nay.
Thấy anh kiên trì như thế, Khấu Thiên Ngang mỉm cười.
_ Ta giúp ngươi lấy thuốc.
Hai người đàn ông này tình cảm từ khi nào vậy? Ngay cả mùi thuốc súng bắn tỉa cũng không có. Mạc Liên nhìn này
hai anh em đang nói chuyện bí hiểm, đôi mi thanh tú nhíu lạ. Sau khi
Khấu Thiên Ngang cùng Jake đi ra liền ép hỏi anh.
_ Anh bị thương còn chưa khỏi lại muốn làm gì?
_ Anh không có đi đâu hết. Anh chỉ muốn làm một chuyện thôi.
Lam Tư nói.
_ Chuyện gì?
_ Em sẽ được biết.
_ Em sẽ biết?
Cô ngây người ngẩn ngơ.
_ Đi với anh.
Anh cúi đầu trộm hôn đôi môi đỏ mọng của cô một cái mới dắt cô đi ra ngoài. Mạc Liên kháng nghị.
_ Lam Tư, anh phải nghỉ ngơi.
_ Anh sẽ nhưng mà anh phải làm chuyện này trước đã.
_ Anh không thể chờ vài ngày nữa rồi làm sao?
_ Không thể.
Anh đem cô đưa lên xe, sau đó chính mình cũng ngồi đi lên.
_ Chuyện này rất quan trọng, không thể chờ.
Chuyện gì không thể chờ, nhất định phải
làm hôm nay sao? Mạc Liên vẻ mặt hoài nghi nhưng điều làm cô càng ngốc
ra chính là lái xe chở cô cùng anh về Bart gia.
_ Em nghĩ anh muốn đi chỗ khác.
_ Không có.
Lam Tư mỉm cười.
_ Anh nói rồi anh chỉ làm một chuyện.
Cô nhíu mày, không biết anh đang làm cái
gì nhưng ít nhất anh cũng làm ở nhà chứ không phải bay ra đường. Lái xe
mở cửa sau, Lam Tư cùng cô xuống xe. Anh dẫn cô vào nhà, lại không lên
lầu, mà kéo cô xuyên qua hành lang dài, đi qua bể bơi cùng nhà kính
trồng hoa, đi qua phía bãi cỏ tiến vào khu rừng rậm. Lòng của dô đột
nhiên dâng lên tò mò, anh đang dẫn cô đi đâu.
Trong rừng rậm, lá rụng tạo thành một màu rực rỡ. Nơi đó cũng không xa nhưng anh đi tới vẫn là cố hết sức, hơn
nữa tay trái bị thương không thể chống gậy. Không có bao nhiêu lâu, chân anh bắt đầu mệt, cô đỡ anh cùng anh đi tới đình hoa hồng. Trên sàn
đình, phủ kín cánh hoa hồng giống như được trả thảm, chính giữa đình
chiếc bàn được trải khăn. Trên bàn, có hai li rượu sâm banh cùng thức
ăn. Đột nhiên, âm nhạc mềm nhẹ vang lên, cô theo nơi tiếng nhạc phát ra
thì thấy phía sau có một dàn nhạc, anh thậm chí còn sai người đem cả đàn piano ra đây. Cô hai tay đưa lên môi, vì bất ngờ mà không nói gì được.
_ Anh có thể mời em điệu nhảy này không?
_ Chân anh đang đau.
_ Cho nên em phải đỡ anh.
_ Tay anh bị thương.
_ Cho nên anh phải cẩn thận đừng làm đau anh.
Cô bật cười, sau đó đưa tay giao cho anh. Tiếng nhạc bay nhẹ trong không khí. Lam Tư ôm lấy cô ở trong đình hoa
hồng chậm rãi di động khiến cho âm nhạc vây quanh. Động tác anh không
lưu loát, anh mặt cũng không còn tuấn mỹ như