
ng tợn đến từ Trung Quốc.
“Tớ sẽ không rút tay lại, cậu bớt lo chuyện người khác đi, u luật sư.” Thanh âm trầm thấp của ngưới con trai chợt vang lên, dọa Lạc Tiểu Hòa nhảy dựng, cô nhanh chóng quay đầu lại, xác định bên trong không có những người khác, nhưng ở phòng khách phía trước, cách lớp rèm bằng lụa mỏng ngoài ban công rộng rãi, hiển nhiên có người ở nơi đó.
Gió nhẹ phất qua bức rèm mềm mại, mông lung phiêu dật như cảnh trong mơ, lại làm cho Lạc Tiểu Hòa bất chợt sinh ra hoảng sợ không hiểu, cô không nhịn được cảnh giác lắng nghe.
“Hiện tại bọn họ chẳng qua là tự nhận hậu quả xấu mà thôi, tớ vẫn chưa chơi đã...... Đương nhiên, cho dù ngày nào đó chơi đã, tớ cũng không nghĩ muốn giết chết bọn họ, bởi vì như thế sẽ làm ô uế tay của tớ.”
“Cho nên bọn họ ở Trung Đông sống hay chết, tớ đối với chuyện này một chút hứng thú cũng không có. Về phần tình thế của công ty, nếu nó muốn sụp đổ thì cũng phải mất một thời gian, tớ chưa lo lắng, cậu hao tâm tổn trí làm gì?”
Giọng nam trầm lại sâu kín truyền đến, tràn ngập phong cách mỉa mai và kiêu căng, cuối cùng anh ta hừ lạnh một tiếng, “Tạm thời tớ sẽ không về Trung Quốc, có Phó trợ lý ở bên kia trông coi, tớ thực yên tâm, về phần cậu đó, u luật sư, có thể giúp tớ quan sát tập đoàn Lôi Đình tớ đã cảm ơn lắm rồi, còn những chuyện khác...... Sẽ không nhọc công ‘các hạ’ lo lắng.”
Vừa nghe đến bốn chữ “Tập đoàn Lôi Đình”, ngực Lạc Tiểu Hòa nhảy loạn dồn dập một trận, miên man suy nghĩ bọn cướp này không lẽ có cừu oán với chú Lạc Dịch, cho nên mới bắt cóc cô?
Không dám chần chờ nữa, cô dùng sức kéo cánh cửa lớn khắc hoa trước mắt, ai biết đập vào mắt là hai người da đen đang đứng ở hành lang!
Bọn họ quần áo chỉnh tề, thân hình khoẻ mạnh, xem ra là bảo vệ nơi này, khi vừa nghe thấy tiếng động ở sau cửa, dường như đồng thời quay đầu nhìn thẳng cô thiếu nữ vừa ló đầu.
Lạc Tiểu Hòa sợ tới mức “Phanh một tiếng” đóng cửa lại thật chặt, quay lưng lại, tựa vào cánh cửa nhịn không được thở hổn hển, nhưng vừa ngước mắt lên thì đã nhìn thấy một đôi mắt chim ưng lợi hại, lại mang theo sự hài hước.
Từ ban công phòng khách chậm rãi thong thả đi vào, ngưới con trai dáng người thập phần thon dài, bả vai rộng lớn, phần eo cân xứng, áo mặc cùng màu với chiếc áo ngủ màu lam đậm trên người Lạc Tiểu Hòa, trước ngực cởi bỏ hai chiếc nút, hơi lộ ra vòm ngực rắn chắc, làn da màu lúa mạch càng tăng thêm hương vị đàn ông thành thục.
Lạc Tiểu Hòa nhất thời trừng lớn mắt. Là anh! Là người đàn ông nhìn chằm chằm cô ở hội trường!
Người con trai này làm cho cô cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc kì lạ, cặp mắt chim ưng kia mang chút gì đó làm cô cứ ngờ ngợ.
Gương mặt của anh sắc nét như đao khắc thâm thúy, lộ ra góc cạnh rõ ràng, không giống khí phách và kiêu căng của người thường, giữa trán thường xuyên xuất hiện thần sắc âm trầm nào đó, đáy mắt hiện ra nụ cười lạnh lẽo như đã hiểu biết tất cả, mà ánh mắt lợi hại kia phảng phất như có thể nhìn thấu tâm đối phương, làm người ta vừa liếc mắt nhìn đã cảm thấy không nhịn được run rẩy, lạnh cả người.
Anh là ai vậy? Vì sao đem mình tới đây? Trừng đôi mắt to lung linh tràn đầy đề phòng đánh giá anh, Lạc Tiểu Hòa ngừng thở, giống như nhìn thấy kẻ thù mà khẩn trương quá độ, toàn thân đều dựng thẳng lên, giống như chú nhím dựng đầy gai nhọn, sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Em muốn đi đâu?” Chàng trai khoanh hai tay trước ngực đánh giá cô một hồi, mới nhàn nhạt mở miệng.
Lạc Tiểu Hòa gắt gao dán sát người vào cánh cửa, giống như đó là thứ duy nhất có thể bám lấy để cứu mạng cô, kiểu áo ngủ nam giới rộng rãi bọc lấy thân thể mềm mại mảnh khảnh của thiếu nữ, đường cong thuộc loại nữ tính đặc hữu đẫy đà, cũng theo hô hấp dồn dập phập phồng lên xuống.
Thật sự là mê người. Hồi tưởng lại tối hôm qua, khi cô mê man, anh giúp cô cởi y phục ra, loại cảm xúc tinh tế dưới bàn tay anh, ánh mắt ngưới con trai chợt trầm xuống, lập tức lại bởi vì cô mà dục vọng dễ bị khơi gợi lên, tự giễu cười cười, nhấc chân đi đến bên cạnh cô, “Là muốn chạy trốn sao?”
Đừng tới đây! Lạc Tiểu Hòa thấy anh tới gần, đôi mắt long lanh càng trợn to, bởi vì quá sợ hãi mà run rẩy không ngừng, vội vàng bắt tay vào nói theo ngôn ngữ của người câm, vọng tưởng ngăn cản anh tiếp cận.
Bất đắc dĩ anh đối với sự cự tuyệt của cô làm như hoàn toàn không thấy, huống hồ vóc người anh lại cao lớn, bỗng chốc đã đưa cô gái bé bỏng vào trong phạm vi khống chế của mình, hai cánh tay rắn chắc chống trên cánh cửa, không cần tốn nhiều sức đã vây khốn con mồi của anh.
“Anh nhớ em không phải câm điếc, em chỉ quên cách nói thôi, cho nên......” Anh nhìn xuống cô gái chỉ mới đứng đến đầu vai mình, tà tứ dựa sát vào cô, cái mũi cao thẳng thiếu chút nữa là chạm vào mũi cô, “Em tốt nhất nên nhớ kỹ, về sau đừng nói chuyện bằng ngôn ngữ tay với anh.”
Lạc Tiểu Hòa không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy như đáy vực sâu của anh, rũ hàng mi run rẩy dài như cánh bướm xuống, cả người đều đang run run.
Anh cách cô gần như vậy, gần đến mức dường như có thể cảm nhận được hơi thở nam tính đặc thù của anh, hơ