
nh ăn đi, không phải em nói em rất đói sao?” Anh đem đồ ăn đã chín bỏ vào
bát của cô, hành động chăm sóc này chỉ với cô là ngoại lệ.
“Vâng, được rồi.” Cô vội vàng lấy lại tinh thần, môi nở nụ cười.
Thái độ anh Thiệu đối với cô tựa như anh trai đối với em gái, thần kinh cô chắc
có vấn đề rồi nên mới có thể sinh ra cảm giác kỳ quái!
Gặp gỡ vài lần, cô cảm thấy anh thành thục chững chạc lại rất có phong độ, đối
với thời trang không chỉ có kiến thức mà còn có cách nhìn riêng, đối xử với cô
cũng rất tốt, có thể kết giao với bạn bè như vậy, cô nên thực sự quý trọng.
※ ※ ※
Tập đoàn Thời trang Alston, trong văn phòng tổng tài khu vực Châu Á, Thiệu Kỳ Á
ngồi ở sau bàn làm việc, lật xem tư liệu trong tay, nhìn một lát, khóe miệng
không tự chủ được dần dần cong lên.
“Tổng tài, xin hỏi ngài có phải có dặn dò gì đối với việc chọn người của ngành
thiết kế chúng tôi hay không?”
Giám đốc thiết kế Richard, hơn 40 tuổi hiểu biết và quan sát rất tốt, thấy lần
này đột nhiên bị triệu kiến, tổng tài còn tự mình xem danh sách tuyển dụng mới,
làm anh ta không khỏi phỏng đoán dụng ý của cấp trên.
Nhưng Thiệu Kỳ Á chỉ cười không nói, xem xong tư liệu, mới chậm rãi khép lại
tập hồ sơ thật dày.
Trước khi đưa ra kế hoạch tuyển dụng, anh đối với trình độ cùng thành tích của
Dụ Bảo Đế đã có hiểu biết nhất định, hơn nữa còn đề cao điều kiện tuyển dụng,
thu nhỏ lại phạm vi, cho nên anh nắm chắc cô có thể trúng tuyển.
Mà sự thật chứng minh, phán đoán của anh không hề sai, trong danh sách lựa chọn
sau cùng quả thực có tên cùng tác phẩm của Dụ Bảo Đế.
“Đối với tác phẩm của sáu sinh viên này, anh có ý kiến gì không?” Anh không đáp
mà hỏi ngược lại, trước tiên muốn nghe ý kiến chuyên nghiệp, nếu không cần
thiết, anh sẽ cố sức không ra mặt can thiệp.
Cho dù một tay an bài kế hoạch đem cô tới bên cạnh mình, anh cũng không hi vọng
làm sáng tỏ quá sớm, nếu không yêu cô lại hoá ra hại cô, lộng xảo thành chuyên (chữa
tốt thành xấu)!
“Đứng ở lập trường của tôi, tôi coi trọng nhất là khả năng thiết kế, công sức
chế tác quần áo chỉ là thứ yếu. Ở phương diện thiết kế, có một sinh viên họ Lý
thiết kế khá thu hút nhưng thành phẩm không được tốt lắm, mặt khác sinh viên họ
Trương thì vừa vặn ngược lại... Đúng rồi, còn có một sinh viên họ Dụ, biểu hiện
ở hai phương diện đều khá cân bằng.” Richard nói ra phương hướng chọn lựa của
mình.
Lần tuyển dụng này, ngoại trừ điều kiện cơ bản, các sinh viên còn phải giao ra
ba tới năm bản thiết kế y phục phân biệt cùng một bộ y phục thành phẩm, thời
gian chuẩn bị là bốn mươi ngày, kỳ thật đã quá dư dả rồi.
Nghe thấy Richard nói ra họ “Dụ”, trong lòng Thiệu Kỳ Á vui mừng reo lên một
tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung thản nhiên.
“Anh tính chọn mấy người?” Anh nhìn Richard hỏi. “Trong lòng đã chọn được người
chưa?”
“Có ba người.” Richard nghiêng người mở hồ sơ trên bàn, chỉ ra từng thí sinh
vừa ý.
Thiệu Kỳ Á nhìn, đồng ý gật đầu, cong môi nở nụ cười.
Ba ngày sau, hơn 10 giờ sáng, Dụ Bảo Đế cầm di động trốn trong bụi cỏ dưới sân
trường, mừng rỡ như điên cười nói: “Đậu rồi! Anh Thiệu, em được Alston chọn
rồi!”
“Chúc mừng nhé.” Giọng của cô lớn tiếng truyền ra khỏi di động, Thiệu Kỳ Á nhịn
không được đưa điện thoại ra xa một chút, để màng nhĩ không bị thương tổn, bất
quá, vẻ nghiêm túc trên mặt anh trong nháy mắt trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay cả
giọng nói cũng tràn đầy sự yêu chiều.
Giờ phút này, anh đang đi giao thiệp, thảo luận cùng giám đốc hai bộ phận kế
hoạch, thấy điện thoại của cô, anh liền tạm dừng chính sự, đi đến bên cửa sổ
nghe điện thoại.
“Em rất vui, nhưng không thể biểu hiện trong lớp học, bằng không sẽ bị bạn học
bao vây tiêu trừ, nhịn cười đến sắp nội thương rồi!”
Dụ Bảo Đế ôm di động, quỳ gối trên cỏ, vừa nói vừa vung vẩy tay chân, vui mừng
đến nghiêng ngả, chỉ thiếu nằm ở trên cỏ lăn lộn nữa mà thôi.
“Vậy bây giờ em đang ở nơi nào?” Anh tò mò hỏi.
Nghe cô nhảy nhót vui mừng như vậy, anh thật muốn ở bên cô, có lẽ lúc cô hưng
phấn còn có thể cho anh một cái ôm thật chặt!
“Em ở trong bụi cỏ dưới sân trường, ha ha a...” Được gia nhập vào công ty cô mơ
ước, cho dù hiện tại làm bạn với kiến, cô vẫn rất vui sướng.
“Trong bụi cỏ?” Đáp án thật quá bất ngờ làm anh không khỏi kinh ngạc lặp lại,
hoài nghi chính mình đã nghe lầm.
“Đúng vậy, không thể quá lộ liễu, cho nên em đành trốn đi gọi cho anh, ha ha
a...” Cảm giác vui sướng căng tràn trong lòng, cô vui vẻ cười ngây ngô không
dứt.
“Tối nay gặp mặt đi, anh ăn mừng cho em.” Anh đưa ra lời mời, muốn nhìn thấy bộ
dáng cô hưng phấn vui vẻ, nhất định rất đáng yêu.
Dụ Bảo Đế ngừng lại, có chút nuối tiếc nói: “Đêm nay không được, em và bạn trai
có hẹn.”
Một cây kim nhọn bất thình lình đâm vào tim anh, nụ cười trên môi Thiệu Kỳ Á
trở nên cứng nhắc.
Đúng vậy, anh thiếu chút nữa đã quên cô còn có một bạn trai... “Vậy coi như em
không có lộc ăn, qua hôm nay sẽ không tính nữa.” Anh cố ý nói như vậy, theo bản
năng đấu tranh, hi vọng cô sẽ chịu không nổi dụ dỗ, hủy bỏ ước hẹn với bạn trai
mà đáp ứ