Old school Easter eggs.
Bão Đồng

Bão Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323545

Bình chọn: 8.5.00/10/354 lượt.

cả mẹ em nữa! Được chưa?

Viên suýt nữa thì

bật cười vì cách nói ngây ngô của anh chàng máu gái, lại không biết cách nịnh

gái. Nhưng đã nghe Bính biện bạch:

- Với lại lúc ấy

đông người. Anh không nói với mẹ em thế thì người khác lại tỵ, rằng nhà thì cân

lợn phải lại quả, nhà thì không mất gì cũng được cân. Khó lắm em ạ. Nhất là

sáng nay không hiểu sao chú Thuật anh bảo đi họp huyện, lại đạp xe về thẳng chỗ

cân lợn, làm tổ cân chúng anh chẳng thê linh động cho nhà ai được. Chứ như mọi

lần, những nhà thân quen cũng không cần lại quả, vẫn được cân đấy thôi.

Viên nghe Bính

nói liến thoắng, bỗng thở dài đánh thượt một cái. Rồi nửa đùa nửa thật, hỏi:

- Cân lợn thế,

anh Bính với các người trong tổ chẳng mấy mà giàu nhỉ!

- Ối giời, của

thơm mỗi người hưởng một tý, chứ sao được ăn cả, hả em. Nhưng mà thôi, sau này

em về ở với anh, em khắc biết.

Cô gái nghe chàng

trai nói thế không hiểu đáng vui hay đáng ngờ, nhưng cũng vơi vơi nỗi ấm ức,

bực bội từ ban sáng. Viên đi chậm lại, để Bính ôm vai, một tay sau lưng, một

tay quàng trước ngực, tỳ sát vào đôi bầu vú căng cứng đến nghẹt thở lúc nào

không hay. Anh ả cứ thế lững thững như dìu nhau đi tắt lối bờ ao ra vùng đầm.

Vừa đi Bính vừa hỏi Viên những câu tưởng chẳng ăn nhập gì vào cuộc tự tình của

đôi trai gái, nhưng lại là duyên cớ Bính được phái đi gặp Viên tối nay.

- Nhà em hôm nay

có khách à?

- Khách gì đâu.

Anh Cải, trước là bộ đội pháo đóng ở xã ta, mới được trên cử về làm bí thư

huyện uỷ, hôm nay chủ nhật xuống thăm bố mẹ em, chứ khách nào.

- Thế là khách

sộp rồi, em ơi! Bí thư huyện uỷ là người đứng đầu huyện cơ mà.Thể nào…

- Anh bảo thể nào

cái gì cơ?

- À, không! -

Bính dừng lại mươi giây, như để lựa lời, rồi hỏi tiếp, nhưng lời nói cũng không

được trôi chảy cho lắm, cứ giắt khúc, lục cục thế nào. - Thế anh Cải về huyện

rồi, hay vẫn còn ở đây, mà nhà im ắng thế, hả em?

Viên vẫn hồn

nhiên vô tư, đúng là tâm trạng một cô gái đang yêu, lúc nào cũng chỉ thấy cái

hay, cái đẹp của người mình say đắm:

- Hôm nay anh ấy

ngủ ở nhà em. Tối một lúc là anh Điền em và anh Cải đi nằm ngay. Nhưng hai anh

vẫn rì rầm trò chuyện ở trong buồng, chứ đã ngủ đâu. Em nghe tiếng choác choạc

của anh, mãi mới tìm cách lừa được các anh ấy để lẻn ra với anh đấy.

Câu nói tưởng như

vô tình của Viên như đã kết thúc cuộc gặp tối nay của hai đứa. Bởi mục đích của

cuộc gặp khi ông chú ruột giao cho anh cháu trưởng cũng chỉ có thế. Cũng chính

cái bản năng của đàn ông, đàn bà réo sôi trong ly ty huyết quản anh ả, mà làm

cho hai anh em Thuật và Lận đợi chờ, ngóng trông hết nước hết cái cả buổi tối.

***

Thuật sốt ruột

đợi chờ, ngóng trông cả buổi tối. Cứ hết đứng lên, lại ngồi xuống, trông ngớp ra

đầu sân, đến tận ngoài ngõ. Thấy thế, Lận an ủi ông anh:

- Thể nào thằng

Bính cũng gặp cái Viên thôi. Nhưng chắc chúng nó còn hú hí với nhau mới lâu

thế.

Thuật bực cháu,

lây sang cả em, sẵng:

- Hú hí cái con

mẹ nó. Đã bảo chỉ gọi con bé ra hỏi xem có đúng hôm nay ông Cải xuống nhà nó

không, có ngủ lại đêm hay về huyện rồi? Thế thôi, rồi về. Mà đi mất tăm từ chập

tối đến giờ.

Nghe anh trai gắt

gỏng, Lận mới dần hiểu ra tính chất nghiêm trọng của việc ông Cải đến nhà cha

con ông Mải. Nhất là đêm nay ông Cải lại ngủ ở đấy nữa, có khi ngay bây giờ còn

phải họp thường vụ đảng uỷ nữa ấy chứ. Không như cách đây gần hai tiếng, lúc

Thuật đứng ngoài bờ dậu gọi giật Lận ra, giọng rất nhỏ, chỉ đủ hai người nghe:

“Chú vào bảo thằng Bính ra đây, nhưng đừng nói với nó là tôi cho gọi nhá”. Lận

bấy giờ cũng chỉ nghĩ đơn giản là lâu nay anh trai vẫn ngại ra nhà bà chị dâu

goá chồng, đê giữ kẽ với bên ngoài và cũng tỏ ra mình là người cương trực. Ngay

cả khi Thuật dặn: “Bảo nó sang thẳng nhà chú. Đừng bảo sang bên tôi”, Lận cũng

chưa thấy có gì quan trọng; trong cái việc vốn dĩ chẳng quan trọng gì, một khi

ông chú ruột cho gọi thằng cháu ra bảo ban gì đó. Cho đến khi Lận ở bên nhà

thằng cháu về đến đầu ngõ, vẫn thấy ông anh đứng đấy, vừa có ý chờ hai chú cháu

Lận, lại vừa có ý chỉ đợi riêng Lận đê nói gì. Đúng thế. Vừa nhìn thấy Lận bước

đi chập chững trong ngõ tối, Thuật đã cất tiếng hỏi:

- Nó đâu?

Lận biết ông anh

hỏi nó đây là ai, liền nói:

- Nó đang mặc

quần áo, rồi sang ngay đấy.

- Chú nói thế nào

mà nó lại thay quần áo?

- Dạ, em có nói

gì đâu. Chỉ bảo sang bên chú, chú bảo cái này. Thế thôi!

- Thế mà nó lại

thay quần áo! Hay là…

Ông em lại nghĩ

ông anh sợ hay là thằng cháu không sang, bắt đi tìm lần nữa, vội nói như đinh

đóng cột:

- Thôi, bác vào

trong nhà uống nước. Thể nào cháu nó cũng sang bây giờ đấy! Lận vừa nói vừa kéo

tay ông anh vào cổng. Nhưng bỗng Thuật dừng chân, quay lại hỏi:

- Thím ấy với các

cháu có nhà cả chứ?

Lận chẳng nghĩ

ngợi tý gì về câu hỏi của ông anh, đáp ngay thật:

- Các cháu đang

học ở nhà dưới. Còn nhà trên chỉ có mỗi nhà em đang xem ti vi. Chẳng biết bác

gái bên ấy thế nào, chứ nhà em từ hôm mua được cái ti vi giải hệ về đến nay,

say như say thuốc lào, cứ cơm tối xong là xem mê xem mải, có hôm chẳ