
một tay gác lên giá sách, chắn hết đường đi của cô. Vì trời râm, trong phòng vốn đã không sáng sủa, anh đứng trước mặt, cao lớn vạm vỡ che hết cả ánh sáng, Lâm Ấu Hỷ bị bóng lớn vây phủ, cảm giác lo lắng bất an bao trùm.
Cô lại nhìn anh, trong phòng tối om, nhìn không rõ nét mặt anh, Lâm Ấu Hỷ hạ quyết tâm nói thêm một lần: – Xin lỗi anh!
- Nếu tôi nói không sao, liệu cô có định sẽ làm lại điều đó không? – Lãnh Tử Thần thuận tay cầm từ trên giá sách xuống một cuốn sách, quay đầu bước đến chiếc ghế kê bên cửa sổ, mở sách ra, không nói nữa.
Mắt sáng lên, Lâm Ấu Hỷ cũng bước tới, rón rén ngồi đối diện anh. Anh nói vậy nghĩa là bỏ qua rồi. Diệp Mộng Mộng nói đúng, anh là sinh viên năm cuối, rất bao dung, không nhỏ nhen đâu. Cô cũng không muốn nghĩ về vấn đề ấy. Hai ngày nay tâm tư cô bị ảnh hưởng nhiều quá rồi, cô chẳng nên lãng phí thời gian cho việc đó. Cô có rất nhiều việc phải làm, xin trợ cấp học phí, điểm thi, học bổng, bài ngoại khóa, tất cả cô đều không thể để trượt.
Một chiếc khăn giấy đưa đến trước mặt cô, hương trà xanh thoang thoảng. Cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Lãnh Tử Thần. Ánh mắt anh đang hướng vào trang sách, miệng hơi mấp máy: – Tóc cô ướt hết rồi.
Cô cầm tờ giấy vừa lau nước mưa trên tóc, vừa mở sách. Phòng đọc sách quý hiếm ở tầng hai nhỏ hẹp, trong phút chốc yên tĩnh đến nỗi chỉ còn tiếng giở sách khe khẽ, im ắng êm đềm.
Trời mưa, chiều chóng tối, bốn giờ chiều, đèn trong thư việc đã bật sáng. Mắt Lâm Ấu Hỷ hơi cay, cô ngẩng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bãi cỏ trước mặt không một bóng người, trên lối nhỏ có đôi bạn tình che ô cho nhau, vài người khác rảo bước nhanh, mưa dường như ngày một to, hắt những dòng nước long lanh vào kính cửa sổ. Bỗng dưng cô nhớ ra mình quên mang ô, xem ra chỉ có cách cầu mong mưa sẽ tạnh trước khi trời tối.
- Cô đang nghĩ gì vậy? – Lãnh Tử Thần hỏi. Định thần, đặt phiếu đánh dấu vào quyển sách, cô hơi mím môi cười lắc đầu. Lãnh Tử Thần thấy cô có vẻ đang vui, bèn nhìn mà hỏi tiếp. – Làm sao để biết?
- Đoán đi. – Lâm Ấu Hỷ cười nhìn ra ngoài ô cửa.
- Dựa vào chỉ số thông minh của cô thì đoán không ra đâu. – Lãnh Tử Thần vươn tay, viết một chữ lên lớp kính cửa sổ mờ hơi sương.
- Ngốc! – Lâm Ấu Hỷ nhận ra mặt chữ, mấy giây sau mới hiểu là anh đang chọc mình, nhớ lại lũ côn đồ trong cái buổi tối mặc phong phanh áo ngủ, cô cụt hứng phì một tiếng, cúi đầu giở sách, không để ý đến anh nữa.
Trước trán dần dần lan tỏa một luồng hơi nóng, thấy giật thột, ngẩng đầu lên, gương mặt Lãnh Tử Thần đang ở trước mặt cô. Cô còn chưa kịp phản ứng, môi anh đã áp lên môi cô, một làn hơi có mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Nhẹ như gió lướt, không hề báo trước, toàn thân cô run bắn, co mình lùi lại, chới với hoang mang, ngã từ trên ghế xuống, mông đau điếng, trái tim đập bồm bộp trong lồng ngực. Cô bàng hoàng nhìn kẻ gây sự là Lãnh Tử Thần. Anh ngồi không động đậy, nét mặt như tạc, anh nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ anh không gây chuyện gì?
Cô không đọc sách nổi nữa, mặt đỏ tía tai, vội vàng bò từ dưới đất lên, chạy tới cầu thang, đầu gối run bắn, thiếu chút nữa ngã lộn từ trên gác xuống, dường như quên cả cách làm sao để ra khỏi thư viện.
Nước mưa lạnh giá trên đầu, cơn nóng bừng cũng lui đi, cô mới dần dần định thần. Mới rồi xảy ra chuyện gì? Lãnh Tử Thần đã hôn cô, trên môi đâu đây còn lưu lại hương vị môi anh, lẫn mùi thuốc lá, cú va chạm ấy có lẽ chỉ là vô tình, chỉ là không cẩn thận chạm vào. Nhất định là do không cẩn thận nên va vào nhau thôi.
Nhưng cớ sao lại bỏ chạy một cách sợ hãi, gương mặt anh, sống động như một bức điêu khắc, đã gần đến vậy, món tóc tơ trước trán anh quét qua mũi cô, mềm mềm đến ngứa. Cô cảm thấy sắp mê đi, bên thái dương đau nhức dồn dập. Tại sao lại xảy ra cơ sự ấy, tại sao?
Sao anh có thể như thế?
Cô bịt chặt miệng, đứng trong mưa, rất lâu sau mới hít một hơi dài, ảo giác, mới rồi tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Cô xốc lại mình, siết chặt túi sách trong lòng, chầm chậm rảo từng bước đi về ký túc xá. Không biết sao mà đầu gối hơi mỏi, bước chân loạng quạng, đang đi thì vấp ngã sóng soài trên vũng nước, chân đau nhói, có lẽ rách thịt. Cô bò dậy, bước nhanh hơn, chạy về ký túc.
Lãnh Tử Thần vẫn ngồi trên ghế ở tầng hai của thư viện, nhìn qua song cửa, thấy từ xa xa cái bóng nhỏ gầy guộc khuỵu trên đường đầy nước, hồi lâu mới bò dậy. Anh hơi hơi mím môi. Xem ra cô rất hoảng loạn, với tính cách của cô ấy, có lẽ đây là nụ hôn đầu đời. Ha ha, anh cũng không ngờ được, cớ sao vừa nhìn thấy làn môi cô hơi dẩu ra không vui, bản thân anh lại có ham muốn ấy, nhìn thấy cô ngã ngồi trên mặt đất, anh mới ý thức được mình đã làm gì.
Lâm Ấu Hỷ… Lãnh Tử Thần dường như có gì đó suy tư nhìn ra ngoài ô cửa, mãi đến khi bóng nhỏ xa hút mắt, khuất hẳn trong màn mưa, anh mới dứt ánh nhìn, nhặt tờ đánh dấu sách cô bỏ rơi, kẹp cẩn thận vào sách, thu dọn sách vở, chậm rãi xuống tầng.
***
Diệp Mộng Mộng và Tô Hoan Hoan ở trong phòng đang cùng nhau xem tạp chí thời trang, dự đoán xu hướng mốt trong mùa đông năm nay, để phân định rốt cuộc sẽ là mốt giày da hay bằng lông mà tranh