
mặc bộ quần áo đầy
máu ở bệnh viện dọa người.
Sau khi phẫu thuật không lâu, Di Thiến đã tỉnh, ban đầu hắn vội vàng
muốn gặp cô, không ngờ Bà Phương lớn tiếng cự tuyệt, nhất định không cho hắn gặp Di Thiến, còn lạnh lùng nói muốn kiện anh em hắn ra tòa.
Chuyện Di Thiến đã bị sảy thai, khiến cho mọi người gà bay chó sủa,
nếu Phương Trung Diệu không ngăn cản vợ đang mặt mũi hằm hằm, hắn không
chút nghi ngờ bà sẽ thưởng cho hắn mấy bạt tai.
Kỳ thật, hắn cũng không hề để ý đến sự uy hiếp của Bà Phương, nhưng
cứ nghĩ đến Di Thiến ngày hôm nay đã trở thành dạng gì, hắn chịu phần
lớn trách nhiệm, hắn không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
Đứa nhỏ chưa ra đời của bọn họ…… Hắn thậm chí còn chưa nói cho Di Thiến biết hắn đã biết việc cô mang thai.
Trong lòng hoảng hốt, hắn cảm thấy ánh sáng xung quanh như bị che
khuất, ngẩng đầu, hắn nhìn thấy “bạn gái cũ” của mình – Giang Ái Ân.
“Học trưởng, bộ dạng của anh thật khó coi.” Giang Ái Ân nhíu mi nhìn hắn.
Hắn miễn cưỡng cười cười,“Anh trai em đâu? Tại sao anh ấy lại để em đi ra ngoài vậy?”
“Ai nhìn thấy em cũng hỏi vấn đề này là sao? Là anh ấy đưa em đến.”
Giang Ái Ân ngồi xuống ghế bên cạnh hắn “Không nói chuyện đó nữa. Anh
không định vào gặp Di Thiến sao?”
“Gặp cô ấy?” Hắn nhìn đám đông đang đi lại trước mặt “Anh cũng muốn gặp”
Nhưng hắn có tư cách gì để gặp cô “Vậy đi đi! Vợ chồng bác Phương cũng vừa rời đi rồi.”
“Em cho rằng anh sợ vợ chồng bác Phương sao?” Hắn cười khổ.
“Anh sợ Di Thiến không muốn gặp anh?” Suy nghĩ của cô cũng thay đổi rất nhanh.
Triệu Quân Á không nói chuyện, xem như cam chịu.
“Anh không đi gặp cô ấy, làm sao lại biết cô ấy không muốn gặp anh?”
“Cô ấy chắc chắn không muốn gặp anh.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn đứng dậy.
“Mặc kệ như thế nào, anh vẫn nên đi gặp cô ấy một lần, anh cũng không muốn phải hối hận cả đời chứ?” Giang Ái Ân ở phía sau hắn nói.
Ái Ân nói rất đúng, hắn nên đi gặp Di Thiến, mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, hắn vẫn còn nợ cô ấy một lời giải thích.
Dù sao hắn cũng không còn gì để mất, tệ nhất, có thể coi là bây giờ.
Hắn đến trước cửa phòng bệnh của Phương Di Thiến, sau khi gõ cửa, liền mở cửa đi vào.
Phương Di Thiến đang nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nghe thấy hắn đến, quay đầu nhìn về phía hắn.
Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, ngay cả đôi môi đỏ mọng của cô bây giờ cũng không còn huyết sắc.
“Di Thiến.” Hắn bỗng nhiên cảm thấy trái tim như bị dao cắt, nhìn cô
như vậy, hắn cảm thấy trái tim đau đớn như bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ.
“Đứa nhỏ đã không còn.” Cô nhẹ giọng nói.
“Anh biết.” Ngực hắn đau xót.
“Anh đã sớm biết tôi mang thai.” Cô quay đầu đi, lời nói mang theo khẳng định.
“Trước đó…… đã biết.”
Ánh mắt của cô dời khỏi người hắn, kinh ngạc nhìn lên trần nhà,“Như
vậy, Phương gia nợ các người một mạng, bây giờ xem như đã trả đi?”
Tâm hắn đau đớn như bị người ta hung hăng đâm một nhát, đau đến mức
hắn không thở nổi,“Di Thiến, anh thật có lỗi, đáng ra anh không nên ra
khỏi nhà, anh không biết tại sao Nhã Linh lại có chìa khóa……”
Ai! Cô đương nhiên hiểu được! Phương Di Thiến yên lặng nghĩ.
Hắn nếu thật sự muốn cô chết, chỉ sợ người mất đi, không chỉ có đứa nhỏ.
Chỉ là cô vẫn rất khó chấp nhận.
“Thời điểm tôi biết mình mang thai, tôi vô cùng vui sướng, một lòng
thầm nghĩ muốn chia sẻ niềm vui này với anh.” Âm thanh của cô thật khiến người ta sợ hãi “Cũng trong ngày hôm ấy, tôi nhìn thấy tờ tạp chí, cũng hiểu được anh tiếp cận tôi là có mục đích.”
Hắn thống khổ nhắm mắt lại, biết chuyện kia đã làm tổn thương cô rất sâu.
Cô vốn dĩ vẫn luôn hi vọng trở thành vợ của hắn, trở thành mẹ của con hắn ……“Di Thiến, tuy rằng ban đầu anh tiếp cận em là có mục đích, nhưng sau này…… anh thật sự không cố ý tổn thương em.” Hắn tình nguyện làm
người bị tổn thương.
Hắn vô cùng kích động trong khi cô lại có vẻ thực bình tĩnh “Kỳ thật, hiện tại ngẫm lại, có lẽ đứa nhỏ mất đi cũng tốt, giữa chúng ta có rất
nhiều vấn đề, tôi biết anh không thể quên đi mối hận với cha tôi, nhưng
cũng không thể buông tha cho tôi……”
“Về chuyện kia, anh sẽ điều tra lại rõ ràng.” Hắn vội vàng nói.“Có lẽ không liên quan đến bác Phương.”
Không liên quan đến cha? Cô nao nao “Ý của anh là, đó là hiểu lầm?”
“Có thể là thế.” Hắn vạn phần đau lòng nhìn cô “Di Thiến, anh không
biết diễn tả sự áy náy của mình đối với em như thế nào…… Em hi vọng anh
làm gì? Chỉ cần em muốn, anh sẽ nhất định làm được vì em.”
Hắn đã nợ cô rất nhiều, nếu thật sự mối thù bao năm qua chỉ là hiểu lầm, hắn không biết làm sao để đối mặt với cô.
Cô nhìn hắn thật lâu, thở dài,“Nếu tôi nói, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa thì sao?”
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng.
Cô đã không còn thương hắn, hắn không thể ép buộc cô ở bên cạnh hắn nữa.
“Nếu… Đó là hy vọng của em.” Hắn thực thong thả, cố gắng nói từng chữ “Anh sẽ tác thành cho em.”
Cho dù sau đó tâm hắn sẽ chết đi, mãi mãi không tìm lại được nữa, hắn cũng phải bắt buộc chính mình làm như vậy.
Đó là hắn nợ cô.
“Phải không?” Âm thanh của cô nghe không ra cảm xúc.
“Anh