Old school Easter eggs.
Báo Thù

Báo Thù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322003

Bình chọn: 8.00/10/200 lượt.

lỗi, là lỗi của cháu.” Triệu Quân Á giọng nói tràn ngập mệt mỏi.

Vết thương trên tay hắn vẫn chưa xử lý, đã lâu như vậy, vẫn không

ngừng chảy máu, nhưng hắn căn bản không còn tâm trí nào để ý tới.

Nhìn kẻ thù giết cha đang nổi giận đùng đùng ở trước mắt, hắn phát

hiện bản thân mình chẳng hề có một chút vui sướng nào khi đã báo được

thù.

Nếu mục tiêu báo thù là thương tổn Di Thiến, như vậy hắn hi vọng đừng bao giờ báo thù thành công.

“Đương nhiên là lỗi của cậu, con gái tôi bị thương ở nhà cậu đó!” Bà

Phương khóc nức nở “Chuyện Di Thiến bị kẻ khác mạo danh bêu xấu trên tạp chí cũng có liên quan đến cậu, từ khi đó chúng tôi nên khuyên nó tránh

xa cậu ra mới phải!”

Nghĩ đến sự kiện kia, ngực hắn lại nhói đau.

Rõ ràng lúc ấy đã cảm thấy Nhã Linh có điểm không thích hợp, tại sao

hắn còn sơ ý để hôm nay Di nhận sự thương tổn này, chuyện này đúng là có trách nhiệm của hắn.

“Cháu thực sự xin lỗi……” Nếu có thể, hắn mong rằng mình là người bị thương, chứ không phải Di Thiến.

“Giải thích thì có tác dụng gì? Có thể trả lại con gái hoàn chỉnh cho tôi được không?” Bà Phương oán hận hỏi, đối với kẻ làm hại con gái của

bà không hề có thiện cảm.

“Được rồi, bà đừng khóc lóc than vãn nữa.” Phương Trung Diệu dù sao

cũng là người trầm ổn, tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng chưa mất đi lý trí,

ông vỗ vỗ tay vợ, khuyên bà bình tĩnh chút.

“Đều là tại ông!” Bà Phương tức giận, đem mọi chuyện đổ lên đầu chồng “Năm đó tôi đã nói, con của Triệu Khải không có tốt đẹp gì, cha nào con nấy, ông lại không tin! Hiện tại thì tốt rồi, nhìn xem, con gái chúng

ta bị anh em chúng nó biến thành cái dạng gì rồi?”

“Bà nói bậy bạ gì đó!” Phương Trung Diệu biến sắc, khẽ quát “Không phải đã nói không được bàn đến chuyện này sao?”

“Cha cháu? Chuyện này có liên quan gì đến cha của cháu?” Nghe thấy Bà Phương dùng loại khẩu khí đó khi nói đến cha mình, Triệu Quân Á rốt

cuộc nhịn không được phản bác,“Ông ấy rõ ràng là bị các người hại chết.”

Vợ chồng Phương gia lập tức quay đầu nhìn hắn. Phương Trung Diệu kinh ngạc, Bà Phương thì tức giận.

“Cái gì? Chúng tôi hại chết Triệu Khải? Cậu đúng là tên tiểu tử vong

ân phụ nghĩa. Lúc trước cha cậu thiếu hụt công ty lại muốn giá họa cho

Trung Diệu, không ngờ chẳng những thất bại, cuối cùng còn sợ tội tự

sát.” Bà Phương thở phì phì nói.“Tôi vẫn bảo Trung Diệu để hai anh em

các cậu đến cô nhi viện là được rồi, cần gì phải tốn nhiều thời gian và

tiền bạc như vậy để nuôi dưỡng, còn cho em gái của cậu đi Mĩ du học, vậy nên tôi sớm biết anh em cậu cũng chẳng hề tốt đẹp giống như cha cậu

vậy.”

Trong trí nhớ, Bà Phương luôn luôn tao nhã thong dong, thái độ của bà đối với hắn và em gái rằng không tính là thân thiết, nhưng cũng được

coi là khá thân mật, hắn không ngờ rằng bà lại nói ra những lời như vậy.

Hắn giật mình,“Nhưng mà, nhưng mà mẹ cháu đã nói là bác Phương…”

“Lời nói của mẹ cậu có thể tin sao?” Bà Phương liên tục cười

lạnh,“Cậu có biết bà ấy đã bị bệnh trầm cảm, cả ngày luôn ảo tưởng có

người hại chết mình?”

“Mẫn Hoa, đừng nói nữa!” Phương Trung Diệu nghiêm khắc nói.

“Vì sao lại không nói? Không nói bọn họ còn tưởng rằng Phương gia

chúng ta có lỗi với Triệu gia! Những năm gần đây ông vẫn bị mọi người

hoài nghi, chuyện này rõ ràng không phải ông làm, ông lúc nào cũng sợ

phá hỏng thanh danh của bạn mình mà không chịu làm sáng tỏ mọi chuyện,

tôi không hiểu ông đang suy nghĩ cái gì!” Bà Phương ấm ức nói.

Mẹ bị bệnh trầm cảm sao? Triệu Quân Á hoàn toàn toàn ngây dại.

Vậy mà đến bây giờ hắn mới biết.

Hắn cố gắng lục lọi trong trí nhớ những hình ảnh về mẹ. Trong ấn

tượng của hắn, mẹ suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, chỉ cần không hài lòng chuyện gì, liền đánh chửi hắn và em gái.

Chẳng lẽ…… điều Bà Phương nói là thật sự “Cha, mẹ, hai người đừng

tranh cãi nữa, hiện tại lo lắng cho tình hình của chị quan trọng hơn?”

Con gái thứ hai nhà họ Phương, Phương Di Đổng khuyên nhủ, vì vậy mới làm cho không khí xung quanh bớt căng thẳng hơn.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, mọi người đều quên việc vừa cãi nhau, vội vã chạy tới cửa.

Một lát sau, bác sĩ đi ra.

“Xin hỏi mọi người là người nhà của cô Phương Di Thiến sao?” Bác sĩ nhìn mọi người đang lo lắng sốt ruột.

“Đúng vậy, xin hỏi tình huống hiện tại của Di Thiến như thế nào?”

“Cô ấy mất nhiều máu, cũng may đã xử lý kịp thời, cũng không bị đâm vào chỗ nguy hiểm, trước mắt đã không còn gì đáng ngại.”

“Thật vậy sao? Như vậy là tốt rồi!”

“Nhưng mà……” Bác sĩ chần chờ một chút.

“Làm sao vậy?” Nhìn thấy bác sĩ đang khó xử, tất cả mọi người lại lần nữa lo lắng sợ hãi.

“Thật đáng tiếc, thai nhi trong bụng Cô Phương không giữ lại được.”

———————————–

Triệu Quân Á kinh ngạc ngồi trên ghế bệnh viện.

Hắn không biết mình đã ngồi đây bao lâu, ngoài cửa sổ, màn đêm đã

buông xuống từ lâu, cả thành phố phồn hoa náo nhiệt đang tràn ngập ánh

đèn.

Cánh tay bị thương…… Hình như, có người thấy hắn chật vật, nên đã

nhất quyết lôi hắn đi băng bó vết thương, còn đưa cho hắn một bộ quần áo sạch để thay, miễn cho hắn trông giống như du hồn