
thực sự thực sự xin lỗi……” Hắn đau lòng nói: “Về phía Nhã Linh,
anh sẽ không thiên vị cô ấy, cô ấy nên bị trừng phạt như thế nào, anh sẽ để cô ấy tự gánh chịu.”
“Anh yên tâm, tôi cũng không muốn kiện cô ấy” Triệu Nhã Linh cũng đã
đủ đáng thương, chẳng những yêu thương chính anh trai mình, bây giờ tinh thần lại suy sụp, cô không muốn tại thời điểm này còn ném đá xuống
giếng “Trách nhiệm hình sự thì không thể tránh được, nhưng tôi cũng
không chủ động kiện cô ấy.”
“Di Thiến, em……” Tại sao cô luôn luôn khoan hồng độ lượng như vậy? Ở
trước mặt cô, hắn tự cảm thấy mình thật ngây thơ, thật ích kỷ, thật buồn cười.
“Quân Á, tôi rất mệt, muốn ngủ.” Vừa trải qua phẫu thuật, lại thêm nỗi đau mất đi đứa nhỏ, cô cảm thấy mình đã mất hết sức lực.
Hắn lại cảm thấy một trận đau đớn. Cô là đang……hạ lệnh đuổi khách
sao? Hắn vẫn nhớ lúc nãy cô có nói rằng cô không bao giờ muốn gặp hắn
nữa, như vậy lần này từ biệt, hai người bọn họ sẽ không gặp lại nhau
nữa.
Suy nghĩ ấy làm hắn cảm thấy kinh hoảng, lại có bất lực.
“Đúng rồi, anh có thể giúp tôi kéo rèm lại được không? Tôi sợ hừng đông ngày mai, tôi sẽ không ngủ được.”
“Được.” Hắn đi lên phía trước, giúp cô kéo rèm.
Động tác của hắn rất chậm và cẩn thận, mỗi một khắc ở bên cạnh cô, sau này đều trở thành kỉ niệm quý giá của hắn.
“Vậy…… Anh đi đây.” Che rèm lại cẩn thận, hắn quay đầu lại, buộc chính mình phải nói ra lời từ biệt “Em phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ!” Cô thản nhiên gật gật đầu, để hắn giúp cô đắp lại chăn.
“Bảo trọng.”Tay hắn đắp lại chăn cho cô mà có chút run rẩy.
Đây là lần cuối cùng, qua đêm nay, hắn sẽ không có cơ hội làm như vậy giúp cô nữa…
“Ngủ ngon.” Cô khép mắt lại.
“Ngủ ngon……”
————————————–
Từ sau ngày ấy, hắn lại lần nữa cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa.
Hắn bắt đầu không phân biệt được ngày và đêm, hương vị thức ăn trong miệng, chỉ còn chua xót.
Trong đầu hắn tràn ngập hình dáng của người con gái xinh đẹp ấy, trong lòng hắn chỉ có cô và đứa nhỏ đã mất đi của bọn họ.
Đối với chuyện mà bà Phương nói, hắn phải tốn rất nhiều công sức mới điều tra được rõ ràng.
Đúng là cha mẹ hắn đã vét sạch công ty, cũng có ý đồ vu oan cho bạn,
sau thất bại nên sợ tội tự sát, mặc dù sự việc đã xảy ra nhiều năm,
nhưng mọi người cũng không dễ dàng quên đi.
Mối hận nhiều năm trong lòng hắn, Di Thiến phải chịu bao khổ sở, đột nhiên đều trở nên vô nghĩa, thành thứ vớ vẩn nực cười.
Hắn uống từng ngụm từng ngụm rượu, muốn trốn tránh sai lầm của mình.
Tự hành hạ chính mình, là điều trước kia hắn không bao giờ nghĩ sẽ
làm, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể mượn rượu để quên đi cảm giác áy náy
và đau đớn trong lòng.
Trong phòng một đống hỗn độn đã vài ngày chưa dọn dẹp sửa sang, đồ đạc bị ném bừa bãi ra nền nhà.
Mất đi Di Thiến, hắn giống như mất đi bộ phận lớn nhất trong cơ thể mình.
Hắn không muốn rời đi, cũng không muốn ai bước chân đến nhà hắn.
Nơi này là nơi hắn và Di Thiến đã từng ở chung, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào phá hỏng.
Hắn loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng từ phía cửa truyền vào, tiếp theo lại nghe thấy cửa đóng lại, ánh sáng liền biến mất.
Là sự thật, hay là ảo giác? Hắn mơ hồ nhìn thấy có người đến.
Chẳng lẽ là trộm sao? Hắn hoang mang nheo mắt lại, sau khi suy nghĩ một chút, quyết định mặc kệ.
Thôi thôi, hắn chẳng muốn để ý cái gì cả, chỉ cần người đó đừng……
Tiếng gót giầy nện xuống nền nhà, tiếng động ấy làm cho hắn đang mơ mơ
hồ hồ cũng không thể không để ý.
Người mới đến cản trở việc hắn đang tưởng niệm Di Thiến, điều này làm cho hắn thực sự tức giận.
“Tại sao anh lại tự hành hạ bản thân mình thành cái dạng này?”
Trong phút chốc, hắn ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện người nọ không biết đã đứng ở trước mặt mình từ khi nào.
Hắn ngây ngốc nhìn đối phương, khó có thể tin, thật lâu không thể phản ứng.
“Anh say rồi sao?” Người nọ lên tiếng, lúc này cô ngồi xuống, đem bàn tay lạnh lẽo đặt lên khuôn mặt ửng hồng vì uống rượu của hắn.
Hắn nín thở trừng mắt nhìn đối phương, ngay cả chớp mắt cũng không dám.
Là…… Giả sao? Thật sự làm sao cô có thể chủ động xuất hiện trước mặt
hắn nhưng cảm xúc trên khuôn mặt lại rất chân thật, rõ ràng…
“Quân Á……”
Nghe thấy âm thanh mềm nhẹ khẽ gọi, hắn rốt cuộc nhịn không được, vội vàng ôm chặt lấy cô, dùng sức hôn xuống đôi môi đỏ mọng mà hắn đã nhung nhớ bao lâu nay.
Cái miệng nhỏ nhắn kia vẫn ngọt ngào như trong trí nhớ của hắn, tâm
hồn hắn đã khô cạn từ lâu, bây giờ cảm thấy có cô bên cạnh thật dễ chịu.
Hắn đưa lưỡi vào trong miệng cô nghịch ngợm, hút nước bọt ngọt ngào,
hắn xúc động giống như đứa trẻ mười tuổi, thầm muốn đem thân thể mềm mại này sáp nhập vào cơ thể hắn, mãi mãi không chia lìa.
Hắn nhất định là điên rồi, tại sao lại có ảo giác rõ ràng như vậy……
“Quân Á, buông em ra, em không thể thở được ……” Cô gái bị hắn coi là ảo giác khẽ thở dài.
Hắn cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, bắt đầu cẩn thận đánh người con gái trong lòng mình.
Quần áo của cô bị hắn làm cho rối loạn, môi cũng bị hắn hôn sưng lên, đáy mắt tràn ngập nhu tình cùng kích tình vừa qua, hoàn toàn là do