
tin không ai nói cho nàng biết, mới nhìn nàng nói: “Có biết hay
không cũng không có vấn đề gì, một người chết mà thôi.”
“Người chết?” Vân Yên ngây ra một lúc, không phải
Tử Liên nói nàng ta chỉ bị giam lại sao, tại sao Lệ phi lại nói là người chết?
Lúc này Lệ phi mới phát giác ra trong lúc vô tình mình
đã nói lỡ, vội vàng bổ cứu (dùng các
biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi),
nói: “Bị giam ở trong cấm địa và người chết có gì khác nhau sao? Cuộc sống
không thấy mặt trời không phải cũng giống người đã chết sao?”
“Vậy tỷ tỷ có biết vì sao nàng bị giam lại
không?” Tuy rằng Vân Yên đã mơ hồ đoán ra nguyên nhân nhưng cũng không dám
khẳng định, muốn có thể nghe được nguyên nhân khác từ miệng của nàng ta.
“Ta sao có thể biết được, ngươi không biết đó là điều
cấm kỵ trong Hoàng cung sao?” Lệ phi cảnh giác nhìn nàng, nàng có ý tứ gì
chứ? Lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Nếu muốn tiếp tục nói điều vô
nghĩa thì thôi đi, hôm nay ta tới là để cảnh cáo ngươi, ta sẽ không nhường
Vương cho ngươi đâu, tốt nhất ngươi nên biết điều một chút.”
“Tỷ tỷ cảm thấy Vương cần phải có người nhường
sao?” Vân Yên cảm thấy lời của nàng thật sự rất buồn cười. Long Hạo Thiên
là ai? Sao có thể để người khác thao túng hắn.
“Đương nhiên, chỉ cần ta không nhường thì Vương chính
là của ta. Hôm nay ta cố ý đến cảnh cáo ngươi một tiếng, tốt nhất nên biết thân
biết phận, nếu không đến lúc đó đừng trách ta không khách sáo.” Lệ phi đe
dọa.
Vân Yên chỉ cười nhạt một tiếng: “Tỷ tỷ sẽ không
khách sáo như thế nào?” Bản thân nàng vốn không muốn tranh sủng ái nhưng
lại rất chán ghét kiểu thái độ không coi ai ra gì này của Lệ phi, nếu để Long
Hạo Thiên biết những lời nói hôm nay của nàng ta, có lẽ ngày mai trong Hoàng
cung sẽ không còn tồn tại Lệ phi nữa.
“Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Nếu ngươi muốn biết
ta sẽ cho ngươi biết, chỉ cần ngươi đừng hối hận.” Ánh mắt Lệ phi hung ác
nhìn nàng chằm chằm.
“Không có ý gì, ta chỉ đang nghĩ có cần phải cảm tạ tỷ
tỷ đã cố ý đến thông báo một tiếng cho ta biết hay không?” Trong ánh mắt
Vân Yên đều là lãnh đạm, cũng chua xót thay Lệ phi, nếu nàng ta thật sự muốn
tranh thì phải đến tranh thủ lấy lòng Long Hạo Thiên chứ không phải đến cảnh
cáo Vân Yên nàng.
“Ngươi biết là tốt rồi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa
đi.” Lệ phi nhìn nàng, cân nhắc: “Ta đi đây, tối nay Vương còn muốn
đến, ta phải chuẩn bị tốt một chút.” Nàng ta cố ý nói.
“Cung kính tiễn tỷ tỷ.” Vân Yên ôn hòa nói, đương
nhiên biết câu nói sau là cố ý nói để nàng nghe.
Lệ phi vừa đi khỏi, Tiểu Thanh và Tử Liên liền vội
vàng đi tới hỏi: “Nương nương, Lệ phi có làm khó người không?”
“Không có, tại sao các ngươi lại khẩn trương như
vậy.” Vân Yên cười khẽ.
“Nương nương, người không biết đó thôi, ở trong cung,
Lệ phi ỷ vào sự sủng ái của Vương nên rất kiêu ngạo, nếu Vương đến chỗ phi tử
nào quá ba lần, nàng liền đến gặp cảnh cáo, tất cả mọi người đều không dám đắc
tội nàng.” Tử Liên bên cạnh lo lắng nói, lần này nàng tới đây nhất định là
lai giả bất thiện (người đến không
có ý tốt).
“Thật vậy sao? Vương cũng không nói gì sao? Vậy chẳng
phải nàng cũng giống như Hoàng hậu?” Tiểu Thanh không tin nhìn nàng.
“Phải, trước đây Vương thường xuyên không ở trong
cung, lại giao tất cả những việc trong cung cho Lệ phi nên Lệ phi càng không sợ
hãi điều gì, nhưng mà chỉ cần phi tử hậu cung không đụng đến Vương thì Lệ phi
cũng sẽ không làm gì cả. Vì vậy, tất cả mọi người đều cố hết sức không chọc
giận Lệ phi.” Tử Liên gật đầu nói.
Vân Yên biết vì sao nàng ta lại không sợ gì cả, là bởi
vì Long Hạo Thiên hoàn toàn không cần những nữ nhân trong hậu cung này cho nên
mới để nàng ta muốn làm gì thì làm.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Hôm nay Lệ phi đến
đây nhất định là để làm khó nương nương.” Tiểu Thanh hơi hoảng sợ, bởi vì
trước đây nàng ta chưa bao giờ đến nơi này.
“Các ngươi không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu,
nàng cũng không phải đến làm khó ta.” Vân Yên an ủi các nàng, cũng không
để lời của nàng trong lòng. Long Hạo Thiên không yêu nàng ta, nên nàng ta hung
hăng càn quấy, chính là không muốn cho nàng có đường rút lui.
“Vậy là tốt rồi.” Tiểu Thanh cùng Tử Liên đồng
thời thở phào, chỉ cần nàng ta không phải đến để làm phiền là tốt rồi.
“Được rồi. Các ngươi đi chuẩn bị nước tắm cho ta đi,
ta muốn tắm rửa một lát.” Vân Yên phân phó.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Các nàng cười rồi lại trộm
hỏi: “Có phải Vương sẽ đến đây hay không?” Nói xong liền chạy ra
ngoài.
“Muốn ăn đòn?” Vân Yên ở phía sau cũng cười nhưng
nụ cười lại từ từ cứng lại trên mặt, đêm nay hắn sẽ đến chỗ Lệ phi sao? Rõ ràng
biết rõ là mình không nên để ý nhưng vì sao lại có một tia ưu thương nhàn nhạt
lan tràn trong lòng.
“Vương, sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi
!” Công công nhìn hắn vẫn ngồi phê duyệt tấu chương nhẹ giọng nhắc nhở.
“Xem một chút nữa là xong rồi.” Long Hạo Thiên
không ngẩng lên nói.
“Vương, quốc sự quan trọng nhưng thân thể người còn
quan trọng hơn.Quốc sự vĩnh viễn không thể xử lí x