
không hiểu được, nói.
“Trêu chọc ngươi thôi, đi, chúng ta trở về.” Vân Yên cười nói.
Ngự thư phòng.
“Vương, trời tối rồi, đêm nay người muốn chọn thẻ bài của vị phi tần
nào?” Trong tay công công bưng khay mộc bài đưa đến trước mặt hắn.
Long Hạo Thiên tùy tay chọn một cái, nhưng lúc nhìn thấy lại không vừa
lòng, liền đặt thẻ bài xuống hỏi: “Trong Hoàng cung còn có phi tử nào
chưa được sủng hạnh, đêm nay tùy tiện chọn một người đi.”
“Dạ, vậy để nô tài đi an bài.” Công công lui ra ngoài.
Sau nửa canh giờ, công công đi vào: “Hồi bẩm Vương, tất cả đều đã an bài tốt, bây giờ đến đó sao ạ?”
“Đi.” Long Hạo Thiên đứng dậy nói.
Một cung điện có vẻ hơi hẻo lánh, một nữ tử cố ý trang điểm xinh đẹp quỳ gối ở đó, thân thể mềm mại, giọng nói hơi run rẩy: “Thần thiếp… thần
thiếp tham kiến Vương.”
“Đứng dậy đi.” Long Hạo Thiên phân phó rồi ngồi vào bên giường.
“Nương nương hãy hầu hạ Vương thật tốt.” Công công nhỏ giọng nói, sau đó đóng kín cửa rồi lui ra.
Nữ tử thật vất vả mới đứng dậy được, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, không
còn chút máu, khóe môi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Thần
thiếp… thần thiếp… hầu hạ Vương… thần…”
Long Hạo Thiên nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ như vậy của nàng, vẻ mặt liền
không vui nói: “Ngươi đang sợ hãi Bổn Vương?”
“Không… không phải.” Mặc dù là phủ nhận nhưng dáng vẻ như bỏ mạng của
nàng nói lên nàng đang nói dối.
Nhìn đôi tay ở trước vạt áo của hắn không ngừng run rẩy, trong lòng Long Hạo Thiến khó chịu liền đẩy nàng ra rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Bổn
Vương không cần ngươi hầu hạ.”
Nữ tử ngã ngồi trên mặt đất, không có thất vọng cũng không có hối hận mà chỉ như trút được gánh nặng, rốt cuộc nàng có thể tránh được một kiếp. “Nô tỳ tham kiến nương nương.” Lâm mama vừa vào
cửa liền quỳ trên mặt đất. Có phải nàng đến tìm bà ta báo thù hay không?
Vân Yên nhìn bà ta, hiện tại bà ta hoàn toàn không có
vẻ kiêu ngạo như trước kia, nàng liền đứng dậy nhẹ nhàng đi đến trước mặt bà
ta, nhìn bà ta chằm chằm một lúc, rồi mới nói: “Lâm mama, ngươi có biết
bản cung tìm ngươi đến là có chuyện gì không?”
“Nương nương tha oạng, nô tỳ không dám.” Lâm mama
bị dọa quỳ ở nơi đó, không ngừng dập đầu.
“Mama, bây giờ ngươi đã tin rằng ba mươi năm phong
thủy rồi cũng luân phiên chuyển dời chưa? Bản cung đã từng nói bản cung là
người thù dai, cũng là người có thù tất báo.” Vân Yên nói, không nhanh
không chậm, tvong lời nói lộ ra sự uy hiếp.
“Nương nương, đại từ đại bi tha cho nô tỳ, từ nay về
sau nô tỳ không dám nữa.” Lâm mama không ngừng dập đầu trên sàn, máu tươi
đều rơi xuống đọng ở trên sàn, sợ hãi đến mức ba hồn sáu phách cũng chực bay
mất.
Nhìn bà ta như vậy, Vân Yên thật sự vừa thấy tội
nghiệp vừa hận: “Mama, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì hà tất tvước kia
phải như vậy. Có một số việc không phải chỉ cần hối hận là có thể coi như chưa
từng có chuyện gì xảy ra. Bản cung nhớ rõ trước kia từng cầu xin ngươi, ngươi
còn nhớ rõ đã trả lời bản cung như thế nào không?”
“Nương nương, người không cần nói nữa, nô tỳ đáng
chết… nô tỳ đáng chết.” Lâm mama lại không ngừng tát vào miệng mình.
“Ngươi thật sự đáng chết.” Vân Yên nghiến răng
nói, nhớ tới tất cả những chuyện lúc trước bà ta làm với nàng thì vài cái vả
miệng xem như puá lợi cho bà ta. Nàng không động thủ trừng phạt xem như đã là
phá lệ khai ân rồi.
Nghe thấy nàng nói như vậy khiến Lâm mama nghĩ nàng
nhất định sẽ tính sổ với mình, hôm nay khó mà thoát khỏi cái chết, liền hoảng
sợ đến mức thân thể xụi lơ xuống: “Nương nương tha mạng, chỉ cần nương
nương tha mạng cho nô tỳ, sau này nô tỳ nhất định thề sống chết nguyện trung
thành với nương nương.” Người ta thường đến lúc sắp chết mới biết sinh
mệnh đáng quý.
“Được rồi.” Vân Yên giữ lại bàn tay đang tát vào
miệng của bà ta, nàng chỉ chờ bà ta nói như vậy mới dám nói tiếp: “Tuy
rằng bản cung đã từng nói có thù tất báo, nhưng bản cung cũng không phải người
không biết nói đạo lý, bản cung vẫn hiểu lấy ơn báo oán, cho nên hôo nay bản cung
gọi ngươi đến cũng không phải là vì muốn trả thù ngươi.”
“Cám ơn ơn tha mạng của nương nương… cám ơn nương
nương không giết.” Trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực của Lâm mama cuối
cùng yên ổn lại.
Lúc này Vân Yên mới hơi cúi người đỡ bà ta dậy
nói: “Vương nói với bản cung, ngươi là người của oẫu phi, nên nể mặt mẫu
phi, ta cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”
“Cám ơn Vương… cám ơn nương nương còn nhớ rõ chuyện
đó.” Lâm mama cảm động khóc.
“Mama, bản cung biết, các ngươi làm nô tỳ là việc rất
khó khăn ở trong Hoàng cung này. Bản cung vừa đến đây không lâu, sau này còn
cần mama giúp đỡ nhiều.” Vân Yên bắt đầu ban ân.
“Chỉ cần nương nương chịu dùng nô tỳ, nô tỳ nhất định
muôn chết không chối từ.” Lâm mama nói, nàng không trừng phạt khiến bà ta
ngàn lần cảm tạ.
“Mama đã nói như vậy, vậy bản cung thật sự có một việc
muốn làm phiền mama.” Vân Yên nhìn bà ta, vòng vo cả nửa ngày trời rốt
cuộc cũng đến vấn đề chính.
“Nương nương nói đi, nô tỳ nhất định biết gì nói
nấy.” Lâm mama vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh