
n tiêu sái khiến nàng nghĩ tới phụ thân, tới ca ca, vẻ mặt trở nên ảm đạm
“Không vừa ý sao?” Hắc Ưng nhìn ánh mắt nàng rũ xuống, đột nhiên hỏi. Vừa rồi rõ ràng ánh mắt nàng còn phát sáng.
Vân Yên lúc này mới phát giác mình đang gắt gao tựa vào ngực hắn, có chút không tự nhiên, vội giãy dụa: “Ngươi đưa ta xuống đi.” Nàng cũng không muốn Long Hạo Thiên nhìn thấy, lại càng không có thói quen tiếp xúc thân mật như vậy với một nam nhân.
“Ngươi không phải muốn xem hay sao? Vì sao phải xuống? Ngươi sợ à?” Hắc Ưng nhìn chằm chằm nàng.
“Không phải sợ, là… chúng ta cô nam quả nữ ở cùng một chỗ như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm.” Vân Yên nói, dù sao nàng cũng coi như là một phụ nữ đã có chồng.
“Hiểu lầm?” Hắc Ưng cười, tay giúp nàng vén mái tóc bị vướng vào nhánh cây, cúi đầu nói bên tai nàng: “Đã bị hiểu lầm rồi còn để ý chuyện này sao? Huống chi đó cũng không phải tội danh của ta, nhưng nếu hắn muốn định tội, ta sẽ khiến nó trở thành sự thật.”
“Ngươi muốn làm gì?” Vân Yên khẩn trương nhìn hắn, ánh mắt tà ác của hắn thật giống Long Hạo Thiên, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi nói xem.” Mặt Hắc Ưng cố tình ghé sát mặt nàng, tay ôm siết eo của nàng. “Ngươi đã cứu ta một mạng, vì ta mà suýt chút nữa đã bị hắn hành hạ đến chết. Ngươi nói xem, phần ân tình này ta có phải nên báo đáp?”
“Không cần, ta không phải muốn cứu ngươi, chỉ là trong lúc vô tình cứu ngươi mà thôi. Cái còi kia ta đã trả lại cho ngươi rồi, ta cũng không cần ngươi báo đáp. Ngươi đi đi…” Vân Yên cuống quýt giải thích, nàng không hi vọng tự tìm phiền hà cho chính mình.
“Ngươi lo lắng như vậy làm gì?” Nhìn mồ hôi chảy đầy trên mặt nàng, Hắc Ưng hoàn toàn không để ý lời nói của nàng, từ trong người lấy ra khăn lụa nhẹ nhàng giúp nàng lau đi.
“Đưa ta xuống đi.” Thân thể Vân Yên căng thẳng, nghiêm mặt giận dữ. Bởi vì đang ở trên cây, nàng mới không thể đẩy hắn ra. Đương nhiên, nếu hắn cố ý nàng có giãy dụa cũng không xong.
“Tức giận ư? Bộ dáng tức giận của ngươi thật đẹp.” Hắc Ưng thế nhưng không có một chút tức giận nào, thực bình tĩnh làm cho người khác nhìn không ra ý nghĩ của hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Vân Yên đã thật sự nổi giận rồi.
“Biến ngươi trở thành nữ nhân của ta.” Hắc Ưng lúc này mới nhấn mạnh từng từ. Đây chính là mục đích mà hắn tới đây.
“Điên rồi, ta nói một lần nữa thả ta đi xuống, nếu không…” Vân Yên còn chưa nói xong đã bị hắn chặn lại.
“Nếu không làm sao? Ngươi tốt nhất không nên uy hiếp ta, nếu không ta lập tức khiến ngươi trở thành nữ nhân của ta nha.” Ngữ khí của hắn đột nhiên lạnh lùng, ôm chặt eo của nàng, tay càng tăng thêm lực.
Vân Yên nhìn bộ dáng hỉ nộ vô thường của hắn, đột nhiên hiểu được, khóe môi khẽ cong lên: “Ngươi muốn lợi dụng ta để đối phó với Long Hạo Thiên sao? Một người đàn ông mà làm như vậy không cảm thấy đê tiện ư?”
Hắc Ưng ngẩn người, nhìn chằm chằm nàng, hắn tuyệt đối không tin Long Hạo Thiên đem chuyện xảy ra giữa bọn họ nói cho nàng. Khóe môi tà ác cười: “Đê tiện so với không có biện pháp cái nào tốt hơn?”
Vân Yên không khỏi rùng mình, không muốn cùng hắn nói thêm gì nữa. Nghiêm túc nhìn hắn: “Hãy buông tha cho ta, nếu ngươi cảm kích ta đã cứu ngươi một mạng vậy hãy buông tha cho ta đi. Ta không muốn dính vào ân oán của các ngươi, ta chỉ cầu có một cuộc sống bình lặng.”
“Cuộc sống bình lặng? Ngươi cho rằng ngươi còn có thể có sao? Từ ngày ngươi cứu ta, đã nói lên ngươi sẽ không thể bình lặng sống được nữa. Không phải ta không đáp ứng, mà là hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hiện tại chỉ có ta mới có thể bảo vệ chu toàn cho ngươi.”Hắc Ưng nói, ý tứ thực rõ ràng, chính là ngươi chỉ có thể dựa vào ta.
“Ta có thể, chỉ cần ngươi buông tha cho ta, ta có thể…” Vân Yên dị thường kiên định nói với hắn, không có hắn, Long Hạo Thiên còn có lý do gì ghi hận với nàng.
“Thật ngây thơ.” Hắc Ưng lạnh lung cười châm biếm, nâng cằm của nàng lên, đột nhiên hôn nàng một cái: “Đời này ngươi nhất định sẽ bị ràng buộc với ta, đây chính là số mệnh của ngươi, nên chấp nhận đi.” Nói xong từ trong ngực lấy ra cái còi đã đặc biệt buộc vào một sợi dây hồng, đeo lên cổ nàng.
Thời điểm môi hắn chạm vào mặt nàng, Vân Yên mắt đã muốn trừng lớn, hoàn toàn quên mất phản kháng, sau khi phản ứng lại mới hung hăng đánh vào hắn, vẻ mặt phẫn nộ: “Ngươi thật là vô sỉ.”
“Ngươi dám đánh ta?” Hắc Ưng sắc mặt xanh mét, lấy tay bóp cổ nàng.
Đang huấn luyện binh lính, Long Hạo Thiên nhạy bén nghe được tiếng vang lớn, liền quát: “Ai? Mau ra đây?” Lập tức bay về phía âm thanh vừa phát ra.
Hắc Ưng ôm lấy nàng đáp xuống mặt đất, không có nửa vẻ sợ hãi nhìn hắn: “Là ta.” Tay không có ý buông ra, vẫn gắt gao giữ lấy eo nàng.
“Là ngươi?” Long Hạo Thiên nghiến răng nói ra hai chữ, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt bắn ra tia sáng hung hăng muốn giết người.
Vân Yên biết bây giờ bản thân có miệng cũng khó giải thích. Không biết có bão táp gì đang chờ đợi mình? Nhưng nàng cũng không còn đường nào để lựa chọn.
“Ngươi dám tự tiện xông vào hoàng cung của Bổn Vương?” Long Hạo Thiên oán hận nhìn hắn, gắt ga