Polly po-cket
Bạo Vương Liệt Phi

Bạo Vương Liệt Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324740

Bình chọn: 7.00/10/474 lượt.

ểu nhị tới.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vân Yên đi liền một hơi ra khỏi khách điếm, quay đầu lại xác định không có ai đi theo mới thở phào. Chợt nhìn xung quanh, nàng nhớ ra quên không hỏi Vân La mình phải đi bên này hay bên đó.

Đang lúc do dự đột nhiên bên cạnh có một người giữ chặt tay nàng kéo đi.

Vân Yên hoảng sợ định nói chuyện, đã bị người kia che miệng lại: “Yên nhi, không cần sợ hãi, là huynh.”

“Ca ca.” Giọng nói quen thuộc làm cho lòng của nàng run rẩy, chậm rãi quay đầu lại nhìn thất khuôn mặt vô cùng quen thuộc, bổ nhào vào lòng ngực hắn, nghẹn ngào thốt lên một tiếng: “Ca ca.”

“Yên nhi.” Vân Dương cũng ôm chặt lấy nàng.

“Ca ca, vết thương trên người huynh đã khá lên chưa?” Vân Yên lập tức buông hắn ra.

“Nơi này không thể nói chuyện, Yên nhi, mau đi theo huynh.” Vân Dương buông nàng ra, sau đó kéo tay nàng hướng về khách điếm cách đó không xa

Vân Yên hốt hoảng, quay đầu lại liền thấy Long Hạo Thiên đứng đó, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm nàng và ca ca, ánh mắt tràn ngập lửa giận thiêu đốt.

“Còn ôm chưa đủ sao? Có phải muốn Bổn Vương đi ra ngoài cho các ngươi tiếp tục?” Vẻ mặt Long Hạo Thiên vừa mang theo tức giận, vừa châm chọc nói.

Vân Yên lúc này mới phát giác mình cùng ca ca đang ôm nhau, hắn nhất định là hiểu lầm, lại càng không ngờ hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

“U Linh Vương, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, thay cha ta báo thù.” Vân Dương vừa thấy hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đẩy nàng ra, kiếm trong tay liền đâm về phía hắn.

“Chỉ bằng ngươi sao? Thật không biết tự lượng sức mình, vẫn là đừng làm mất mặt Vân Hổ đi.” Kiếm của Long Hạo Thiên cũng đã giơ lên tiếp chiêu.

“Dừng tay, mau dừng tay.” Vân Yên lo lắng hô lên, hắn xuất hiện ở đây, nàng cùng ca ca lại không có chút nào cảm kích, không phải như vậy nghĩa là Vân La cùng những người bên ngoài đã bị hắn khống chế được sao?

Mà bọn họ dường như không nghe thấy lời nàng nói. Kiếm trong tay hai người liên tục va chạm, phát ra tiếng leng keng.

Vân Yên mở miệng, vừa định hét lên “ca ca” nhưng lại lập tức im miệng. Nếu hô lên chính là tự khai ra thân phận mình.

“U Linh Vương, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi.” Ánh mắt Vân Dương hung ác, hôm nay cho dù phải bỏ mạng, cũng phải giết được hắn.

Nghĩ tới lúc bọn họ ôm nhau, Long Hạo Thiên cũng trở nên lạnh lùng, kiếm trong tay cũng lập tức giơ lên.

“Vậy còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không, nói không chừng hôm nay mới chính là ngày giỗ của ngươi.”

“Mau dừng lại.” Vân Yên khẩn trương hô lớn.

“Việc đáng buồn nhất của đời người, chính là không biết tự lượng sức mình. Vậy Bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.” Long Hạo Thiên ra chiêu nào cũng vô cùng hiểm ác.

Vân Dương dần đuối sức, lui về phía sau, kiếm trong tay cũng bị hắn đánh rớt xuống đất. Kiếm của hắn chỉ thẳng tim mình.

“Không được.” Vân Yên không kịp nghĩ ngợi nhiều vội chắn trước mặt ca ca.

Long Hạo Thiên nhìn thấy nàng, mũi kiếm đúng lúc sắp chạm đến nàng, liền thu tay về, sắc mặt âm trầm rống lên: “Cút về đây.”

Vân Yên vừa định đi qua, tay đã bị Vân Dương giữ chặt, nàng quay đầu lại cười cho hắn yên tâm, tay chậm rãi rút khỏi tay hắn.

“Luyến tiếc không muốn rời phải không?” Long Hạo Thiên châm chọc, thật sự tức giận, nàng thản nhiên làm trò trước mặt mình, cùng nam nhân khác ở trong khách điếm làm chuyện mờ ám.

“Không có.” Vân Yên bước từng bước về bên cạnh hắn.

“Ngươi dám đi gặp gỡ nam nhân khác ở sau lưng Bổn vương?” Long Hạo Thiên bóp cổ nàng, chả trách nàng nói nàng rất sùng bái Vân Hổ, hóa ra người nàng thích chính là Vân Dương.

“Ngươi mau buông nàng ra.” Vân Dương lập tức muốn tiến đến, đã bị binh lính phía sau chế ngự.

“Thả nàng? Nàng là nữ nhân của Bổn vương, Bổn vương muốn giết cũng có thể.”Long Hạo Thiên hung ác nhìn hắn, trong lòng quả thật tức giận đến muốn giết chết nàng.

“Ngươi dám…” Tay Vân Dương nắm chặt thành quyền đến nổi gân xanh.

Vân Yên đứng nơi đó, bị hắn bóp cổ, sắc mặt đã ửng đỏ, không nói lên lời.

“Ngươi nói xem Bổn vương có dám hay không?” Long Hạo Thiên nghiến răng nói, tay càng dùng sức mạnh hơn, sắc mặt nàng càng đỏ, ánh mắt mơ hồ, hô hấp càng khó khăn.

“Súc sinh, mau buông nàng ra, có chuyện gì ngươi cứ hướng về phía ta đây, đối phó với một nữ nhân, ngươi có phải nam nhân không?” Vân Dương nhìn bộ dáng của nàng, lo lắng hét lớn.

“Đối phó với ngươi đúng không? Được, Bổn vương thả nàng.” Long Hạo Thiên đột nhiên buông tay.

Vân Yên lấy tay ôm ngực, ho khan một trận.

“Yên nhi, muội có sao không?” Vân Dương lo lắng liền hỏi.

Một tiếng ‘Yên nhi’ của hắn lại càng chọc tức Long Hạo Thiên, hắn cười lạnh một tiếng:“Ngươi nên lo cho mình thì hơn, nhìn ra ngoài xem.” Nói xong dùng sức kéo Vân Yên đi từng bước ra khỏi phòng.

Nàng liền nhìn vào trong viện, Vân La cùng các tướng sĩ đều đã bị trói ở đây.

“Yên tỷ tỷ.” Vân La nhìn thấy nàng, lớn tiếng gọi.

“Vân La.” Vân Yên lập tức chạy lại trước mặt nàng, tay muốn đưa ra cởi dây trói trên người nàng.

“Nương nương, không có mệnh lệnh của Vương xin thứ lỗi cho thuộc hạ không thể tuân mệ