
đổi lời nói: “Chu, mẹ Chu a.”
Chu Hàn nhìn mắt cô, tiến lên đưa tay đoạt lấy con dao
cùng miếng gừng của cô, vừa nói vừa cắt củ gừng kia thành từng lát nói: “Em cắt
từng khối lớn như vậy, em cũng không sợ bị cay chết à?”
“Không, không phải là phải cắt thành khối lớn mới có
hiệu quả sao?” Lâm Lệ không hiểu, hỏi.
Chu Hàn cũng không quay đầu lại, chỉ lành lạnh hỏi: “Xin
hỏi là vị lão sư nào dạy em như vậy? Đừng nói cho anh là mẹ, anh uống nước gừng
bà nấu nhiều năm như vậy, chưa từng có một lần nhìn thấy trong chén xuất hiện
miếng gừng giống như em đang cắt hiện tại.”
Lâm Lệ bĩu môi, không phản bác, mẹ Chu quả thật cũng
không nói gừng phải cắt nhỏ như thế nào, là chính cô cho rằng là phải cắt như
vậy.
“Trước kia em cũng không xuống phòng bếp sao?” Đem miếng
gừng lại lần nữa cắt thành sợi gừng, Chu Hàn có chút lơ đãng thuận miệng
hỏi.
Lâm Lệ ngẩn người, nhớ lại quả thật cô cũng chưa từng
xuống phòng bếp, không phải là không nguyện ý, mà là không có cơ hội, trước khi
lên đại học là cha mẹ, sau khi lên đại học có Trình Tường, quả thật không có cơ
hội nào cho cô xuống bếp học.
Gừng cắt thành sợi thả vào trong nồi, cho thêm nước rồi
cho thêm ít đường phèn, sau đó mới mở bếp, đem cái vung đậy
lên.
Đợi làm xong hết tất cả, lúc Chu Hàn lần nữa xoay đầu
lại thấy Lâm Lệ ngây ngốc, có chút hoảng thần đứng đó.
Đưa tay sờ lên trán của cô, do tay vừa mới được rửa nên
bàn tay có chút lạnh, không khỏi làm Lâm Lệ rùng mình một cái, lúc này mới khiến
cô phục hồi lại tinh thần, nhận thấy được mình có chút thất
thần.
Nhìn Chu Hàn, có chút khó hiểu, hỏi: “Anh, anh làm gì
vậy?” Đưa tay liền muốn kéo tay của anh xuống.
Trước khi Lâm Lệ đưa tay kéo tay của anh xuống, Chu Hàn
trực tiếp đem tay cô nắm ở trong lòng bàn tay của mình, một tay kia dán lên cái
trán của cô đo nhiệt độ, sờ soạng cô một lúc lâu, thu tay lại rồi đặt lên trán
của mình, nhướng mày, hỏi: “Làm sao còn nóng như vậy, thuốc mua buổi sáng em
không có uống sao?”
Lâm Lệ theo bản năng lắc đầu, nhưng ngay sau đó vừa mãnh
liệt gật đầu nói: “Uống, đều đã uống.”
“Còn đang sốt, không được, anh đưa em tới bệnh viện.”
Chu Hàn nhíu chặt đầu lông mày, hôm nay sở dĩ về sớm một chút là lo lắng cho cô,
quả nhiên sốt vẫn chưa giảm bớt.
Lâm Lệ lắc đầu, cự tuyệt nói: “Không cần đi, chỉ là cảm
cúm mà thôi, mẹ Chu nói uống cái này sẽ tốt, để cho em uống xong rồi lập tức đi
ngủ là được.”
Chu Hàn cau mày, ngó chừng nhìn cô một lúc lâu, nói: “Về
phòng đi đi, khi nào làm xong anh đem vào cho em.”
Cũng không biết có phải là hôm nay ở trên giường nằm đã
lâu hay là bởi vì cảm cúm nóng rần lên, mặc đồ ngủ như vậy đứng ở chỗ này đã
lâu, quả thật có chút lạnh. Cũng không tiếp tục cự tuyệt nữa, Lâm Lệ gật đầu,
xoay người trở về phòng.
Lúc Chu Hàn bưng nước gừng nấu xong vào phòng ngủ, Lâm
Lệ dựa cả người vào trên giường không biết đang suy nghĩ cái gì đến thất
thần.
Đem nước gừng tới cho cô, Lâm Lệ phục hồi lại tinh thần,
gật đầu nói cảm ơn, đưa tay nhận lấy, múc một thìa cho vào trong
miệng.
“Cẩn thận ——” Bên này Chu Hàn còn chưa kịp nói chữ
‘nóng’ ra khỏi miệng, bên kia Lâm Lệ đã bỏng đến che miệng, vẻ mặt thống
khổ.
Chu Hàn nhận lấy cái chén trong tay cô, chỉ sợ cô không
cẩn thận hất toàn bộ xuống giường. Vẻ mặt nghiêm túc, có chút trách cứ nói: “Làm
sao lại giống như con nít, còn nóng như vậy lại đưa vào
miệng.”
Lâm Lệ che miệng, ủy khuất nói: “Em làm sao biết, anh
cũng không nhắc nhở em!”
Chu Hàn tức giận liếc cô một cái, thả cái chén kia lên
trên một bên tủ đầu giường, một lần nữa đứng dậy, ra khỏi
phòng.
Chu Hàn trở lại phòng lần nữa thì trên tay bưng cốc
nước, đưa cái cốc trong tay cho Lâm Lệ, nói: “Dùng nước lạnh súc miệng đi, sẽ
ổn hơn chút.”
Lâm Lệ che miệng, đầu lưỡi còn rát, bưng nước lạnh trong
tay anh, liền uống một ngụm to, lúc này mới dễ chịu hơn chút.
Muốn uống nữa, cái cốc trong tay đã bị Chu Hàn lấy đi,
nghe thấy Chu Hàn nói: “hiện giờ em bị cảm, đừng uống nhiều nước lạnh như vậy.”
Nói xong đặt cái cốc lên trên tủ đầu giường, sau đó bưng bát nước gừng để lên
trên mép thổi thổi, dùng cái thìa nếm thử, xác định nhiệt độ không bỏng nữa, mới
đưa cái bát cho Lâm Lệ, nói: “uống đi, không nóng, uống từ từ là được, rồi ngủ
một giấc.”
Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm
ơn.” Sau đó mới bưng bát đặt lên trên miệng, có bài học đau đớn lần trước, lần
này Lâm Lệ uống vô cùng cẩn thận, đầu tiên là nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ, xác
nhận nhiệt độ vừa phải, lúc này mới yên tâm uống ngụm lớn, nhưng mà cô vẫn tính
sai, vị cay của nước gừng kia khiến cô nhất thời chưa thích ứng được, nhe răng
nhếch miệng híp mắt nói: “sao lại cay như thế a!”
Chu Hàn nhìn vẻ mặt phong phú của cô, không khỏi nhẹ
cong khóe miệng.
Cay thì cay, cuối cùng Lâm Lệ vẫn uống hết bát nước trà
gừng.
Chu Hàn nhận lấy cái bát không từ trong tay cô, đưa tay
đỡ cô nằm xuống, vừa nói: “nằm ngoan, hiện tại nhắm mắt lại ngủ một giấc, ra
nhiều mồ hôi sẽ thoải mái hơn.”
Lâm Lệ gối đầu lên trên gối, cũng không nhắm mắt lại như