
rả lời, chỉ lãnh đạm (lạnh nhạt) khẽ gật
đầu.
Chu Hàn cũng không chú ý đến vẻ
lạnh nhạt của cô, chỉ cầm lấy công văn nhét vào cặp tối qua để trên ghế salon,
sau đó trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Xé chiều khi Tiểu Bân đang ngủ,
Lâm Lệ nhận được điện thoại của mẹ Chu, từ trong giọng nói cô hiểu được sự quan
tâm của mẹ Chu đối với Tiểu Bân, nhưng cũng đồng thời nghe được trong đó còn có
sự nhàn nhạt xa cách, bà cũng không hỏi rõ ràng, nhưng mà Lâm Lệ nghe được bà
đối với thân thế của Tiểu Bân có hoài nghi và bận tâm.
Lâm Lệ hiểu tâm tình của bà,
không nhiều lời, tránh những vấn đề nhạy cảm, chỉ nói cô có thể chiếu cố tốt
thằng bé.
Phút cuối trước lúc cúp điện
thoại, mẹ Chu có nói một câu sâu xa, “Tiểu Lệ, con ủy khuất
rồi.”
Lâm Lệ nghe trong giọng bà có
chút áy náy, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Tiểu Bân cũng giống như là con ruột
của con.”
Cô đau lòng vì Tiểu Bân, vẫn là
cho rằng mình không thể khiến cho đứa con ngoài ý muốn kia của mình hưởng tình
thân của mẹ, nên ông trời để cô tái giá đưa Tiểu Bân đến bên cô, cho dù tất cả
mọi người không muốn nó ( Tiểu Bân), cô cũng sẽ không bỏ nó, giống như
cô bảo đảm với đứa con lúc trước, cô sẽ không bỏ nó (đứa bé trong bụng Lâm
Lệ).
Sau khi nghe điện thoại trong
lồng ngực Lâm Lệ thấy rầu rĩ khó chịu, muốn gọi điện thoại cho An Nhiên, nhưng
lại nghĩ cô ấy vẫn còn đang lo lắng thân thể của mẹ Cố cũng không muốn vì mình
mà phải bận tâm.
Nghe tới mẹ Lâm, Lâm Lệ đột
nhiên muốn khóc, không biết cảm xúc từ đâu tới, đến rất mãnh liệt và dữ dội,
muốn nhịn mà không được. Cuối cùng giống như đứa bé cầm lấy điện thoại mà
khóc.
Cô khóc như thế khiến mẹ Lâm
thấy sợ hãi liền kêu lên, “Lâm Lệ, sao vậy? Sao lại khóc, mau nói cho mẹ truyện
gì đã xảy ra?” Mẹ Lâm nói xong, liền đưa cho ba Lâm, ông cũng không biết tình
huống thế nào, lo lắng đến nhảy chân ( ý là cuống quýt) cho đầu dây
điện thoại bên kia, dành lấy điện thoại trong tay mẹ Lâm nói thẳng: “Tiểu Lệ,
tại sao, có phải là bị người ta khi dễ, đừng khóc, nói cho ba, ba sẽ làm chủ cho
con.”
Lâm Lệ khóc một lúc lâu mới
ngừng lại, đưa tay vừa lau nước mắt vừa nức nở, vừa không muốn làm cho ba mẹ lo
lắng cho mình, chỉ đành nói: “Không có, không có.”
“Vậy sao con lại khóc, nhất
định đã xảy ra chuyện, nói cho ba, đã xảy ra chuyện gì?” Ba Lâm rõ ràng là không
tin.
“Không có, thật không có.” Lâm
Lệ chống chế trả lời.
Bên kia điện thoại ba Lâm còn
muốn nói điều gì, điện thoại di động lại mẹ Lâm đoạt lấy, bên tai truyền tiếng
mẹ Lâm hỏi: “Tiểu Lệ, nói cho mẹ, có phải là cùng Chu Hàn cãi nhau hay
không?”
Mẹ Lâm vừa nói như vậy, Lâm Lệ
thật vất vả mới đè được ý muốn khóc giờ lại trỗi dậy, trong lòng không khỏi đau
lòng cùng thương tâm sao mà có thể đè nén được, giữ điện thoại di động để xa ra:
“Không có, không có, thật không có.”
“Vậy tại sao con
khóc?”
“Con, con…” Lâm Lệ không nói
nên lời, cuối cùng như là chấp nhân, tùy tiện lấy mấy lý do, “Thật ra thì, thật
ra thì cũng không có gì, bởi vì có chút chuyện nhỏ, con và anh ấy có to tiếng
mấy câu.”
Nghe vậy, mẹ Lâm cười nói :
“Đứa ngốc, hai vợ chồng bất đồng va chạm là khó tránh khỏi, đầu giường gây lộn
cuối giường hòa, cuộc sống vợ chồng cũng là một môn nghệ thuật, thỏa hiệp cùng
khiêm nhường là nghệ thuật, hai người nhất định phải hiểu cho nhau, phải đứng ở
góc độ của đối phương để nhìn nhận vấn đề, như vậy mới có thể hiểu được tâm tình
của đối phương, biết không?”
Không muốn mẹ lo lắng, Lâm Lệ
gật đầu, hùa theo lời của cô nói: “Vâng, con nghe mẹ.”
Chỉ nghĩ là đơn giản bọn họ vợ
chồng cãi nhau, mẹ Lâm truyền thụ hết đạo lý kinh nghiệm ngộ ra qua ba mươi mấy
năm hôn nhân nói với Lâm Lệ: “Tiểu Lệ, kết hôn không phải là hai người hòa hợp
nhau mà bắt đầu, vấn đề các con phải đối mặt còn rất nhiều, nhưng nếu hai người
đồng lòng cùng nhau, như vậy dù có chuyện gì cũng không sợ, cuộc sống vợ chồng
quan nhất là nói chuyện, cho nên tìm Chu Hàn hai đứa ngồi nói chuyện thật tốt,
biết không?”
Lâm Lệ chỉ có thể gật đầu, đưa
tay lau nước mắt trên mặt, may mà cô còn có cha mẹ, dù thế nào cô cũng có thể
như đứa trẻ khóc ở trước mặt bọn họ.
Buổi tối lúc Chu Hàn trở lại
thì đã muộn, Lâm Lệ không có ở trong phòng, không nghĩ nhiều trực tiếp đi vào
phòng tắm.
Lúc Chu Hàn cầm khăn lau đầu từ
trong phòng tắm đi ra, Lâm Lệ đã trở lại, chẳng qua có chút khác xưa là cô đang
ôm chăn bông đi ra phía cửa.
Chu Hàn cầm khăn, nhíu mày hỏi:
“Em đang làm gì vậy?”
Lâm Lệ quay đầu, thấy Chu Hàn
chỉ quấn khăn tắm đứng ở cửa phòng tắm, theo bản năng quay đầu đi,
chỉ nói: “Buổi tối em sang phòng Tiểu Bân ngủ, hai ngày nay tâm tình nó
không ổn định, ban đêm luôn khóc tỉnh dậy, em không yên tâm.”
Chu Hàn nhìn cô, nhíu chặt mày
hơn một chút, nhưng trước sau không nói thêm gì.
Đợi một látthấy anh không có ý
định mở miệng, Lâm Lệ cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp ôm chăn bông đi ra
ngoài.
Bạn nhỏ Tiểu Bân thấy Lâm Lệ
tới đây, vội vàng dịch chỗ cho Lâm Lệ, nhường hơn nửa cái giường nhỏ của mình,
bản thân mình nép vào bên trong, ch