
biết rõ cô là ai, ban đầu kết hôn với cô đúng là hợp tác đôi bên
cùng có lợi, nhưng mà từ khi đưa ra đề nghị thử bắt đầu, anh đối với cô cho dù
không chân chính gọi là ‘yêu’ nhưng thái độ là chân thành, anh muốn mượn cuộc
tình cảm mới quên đi tình cảm trước kia khiến anh đau đớn, nhưng mà từ đầu đến
cuối anh đều biết cô là ai, chưa từng coi cô là bóng dáng của người
khác!
Lâm Lệ nghe vậy, ngẩn người,
cười lạnh, “Ha ha.”
Chu Hàn cau mày, nói khẳng
định: “Anh nói thật!”
“Anh căn bản cũng không biết
rõ là anh muốn cái gì.” Cho nên mới đang ngủ vô thức gọi cái tên kia, cảm giác
như vậy cô biết rõ, cũng không dám thử lại, mười năm cùng Trình Tường, mặc dù
biết lòng anh ta có hình ảnh không thể xóa mờ, cũng vì biết được sự nỗ lực và
thành tâm của anh ta, cho nên mới ngây thơ tin tưởng rằng thời gian có thể xóa
đi tất cả, có thể quên đi tình cảm trước, nhưng đâu có xóa được hình ảnh được
khắc sâu trong lòng anh ta, cho nên dù có cố gắng nhiều hơn nữa cũng chỉ là uổng
công.
Giờ phút này anh giống như
Trình Tường trước kia, đau đớn như vậy cô đã trải qua một lần, thật sự không có
dũng cảm nếm thử lần thứ hai, nói cô yếu đuối cũng được, nhát gan cũng thế, cô
chỉ muốn bảo vệ tốt bản thân mìn.
“Anh vẫn biết rõ ràng mình
muốn cái gì, cho dù là sai lầm.” Chu Hàn nói, giọng nói chắc chắn, trước kia anh
biết rõ không thể yêu Lăng Nhiễm, nhưng lại bất chấp để yêu, dù biết hiện tại
vết thương chồng chất, anh cũng không có hối hận, bởi vì tất cả đều là lựa chọn
của mình, hiện tại cho dù có biết là sai, anh cũng nhận, cho dù khó đối mặt nữa
anh cũng đã đối mặt, bởi vì đây là trách nhiệm cảm anh, vì lựa chọn sai lầm hồi
đó nên giờ phải chịu trách nhiệm, anh không có một câu oán hận. (BN:
đọc đến đây mới khâm phục anh này quá )
Lâm Lệ đưa tay bật đèn trên đầu
giường, cả gian phòng thoáng cái sáng lên, Chu Hàn giơ tay lên che mắt, lúc này
mới thích ứng được, đến khi hạ tay xuống, cô đã xoay người lại nhìn thẳng
anh.
“Anh thật biết anh muốn cái gì
sao?” Lâm Lệ hỏi anh, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt của anh.
Chu Hàn cũng không trốn tránh,
nhìn lại cô, vẻ mặt thản nhiên, “Ít nhất anh vẫn biết rõ anh chưa từng coi em là
thế thân của Lăng Nhiễm.” Anh đã từng vì yêu điên cuồng, trước kia vì Lăng Nhiễm
vứt bỏ tất cả, nhưng giờ đã biết rõ bản chất của Lăng Nhiễm, anh còn nhớ mãi
không quên cô ta, vậy thì anh chính là kẻ ngu xuẩn, đáng bị coi
thường!
Lâm Lệ cười, nụ cười có chút
châm chọc, “Nhưng lúc anh ôm tôi thì anh gọi tên cô ta.” Có lẽ những điều anh
nói đều là hy vọng của anh, nhưng tiềm thức mới là thật, phản ứng bản năng
nhất.
Chu Hàn sửng sốt, nhíu mày có
chút không tin, nói chắc chắn, “Không thể nào.” Hoàn toàn không
thể!
Lâm Lệ nhìn anh, nói:” Nhưng
chính anh lúc đi ngủ đã gọi tên cô ta, anh còn hỏi cô ta tại sao, tại sao lại
muốn bỏ anh? Tại sao lại muốn buông tha tình cảm của các
người?”
“Chuyện khi nào, anh hoàn toàn
không có ấn tượng!” Chu Hàn vẫn không thể tin, điều này sao có thể xảy
ra!
Lâm Lệ cười có chút khổ sở:
“Không lâu, chuyện mới có mấy ngày hôm trước.” Nếu như là một hai tháng trước,
có lẽ cô sẽ không có phản ứng dữ như vậy, nhưng mà hiện tại, cũng chính là hiện
tại, không biết từ lúc nào cô đã đặt anh ở trong lòng rồi, nếu không cũng sẽ
không đau lòng như vậy.
Nhắc tới cũng thật là buồn
cười, cô cho rằng đã trải qua chuyện của Trình Tường lúc trước cô sẽ không bao
giờ có thể yêu được nữa, nhưng mà không nghĩ tới lại có thể yêu một người dễ
dàng như vậy, chẳng qua là số cô thật đáng buồn trong lòng hai người đàn ông đều
có một bóng dáng không thể xóa nhòa, chẳng qua lần trước là cô ngu xuẩn quá, còn
lần này cô phải thông minh hơn chút mới được.
“Cho nên em mới dọn ra.”Giọng
nói không phải là nghi vấn mà là khẳng định.
Lâm Lệ đẩy anh ra, ngồi dậy,
quay lưng về phía anh chậm rãi mở miệng, nói: “Tôi đã từng có 10 năm nuôi tóc
dài, cũng chính bởi vì Trình Tường nói thích nhìn thấy mái tóc dài của tôi, tôi
biết anh ta nhìn mái tóc dài của tôi thì nhớ đến một người phụ nữ khác, nhưng
khi đó tôi quá ngốc, ngây thơ cho rằng, chỉ cần thời gian đủ lâu, anh ta sẽ quên
người kia đi, rồi anh ta sẽ từ từ yêu tôi, anh ta quả thực rất thương tôi, bởi
vì tôi tham ăn, cho nên cố gắng đi học nấu nướng, tài nghệ của anh ta có thể
sánh ngang với đầu bếp chuyện nghiệp. Chúng tôi đã ở bên nhau 10 năm, cũng từng
có cãi nhau, nhưng anh ta vẫn bao dung tôi hết thảy, cho dù tôi tùy hứng cố ý
gây sự, tất cả mọi người đều nói tôi có phúc, tìm được một người đàn ông yêu
thương và cưng chiều tôi như vậy, thậm chí chính tôi cũng cảm thấy gặp được anh
ta là do phúc khí tu luyện từ kiếp trước, nhưng cũng là bởi vì những điều này,
ta đã quên, quên mất thật ra trong lòng anh ta vẫn còn hình bóng khác, một người
khó mà quên được.”
Chu Hàn ở sau lưng cô cũng ngồi
dậy, không nói gì, chỉ nhìn cô.
“Tôi cho rằng 10 năm đã đủ
lâu, đủ để cho anh ta quên một người sau đó để yêu thương một người, nhưng thì
ra đó là tình cảm khắc cốt ghi tâm, đã khắc lên xương máu, cho dù có