Old school Swatch Watches
Bất Ái Thành Hôn

Bất Ái Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325052

Bình chọn: 8.00/10/505 lượt.



phía trước bồn cầu tự hoại, cả người nôn đến hôn thiên ám địa

.

Chu Hàn nhẹ nhàng từ phía cửa

đi vào, đứng ở một bên nhíu chặt lông mày nhìn.

Cuối cùng nôn ra toàn bộ đồ

trong dạ dày, lúc này Lâm Lệ mới có chút thoải mái ngồi bệt xuống đất, bộ ngực

thở hổn hển.

Chu Hàn lạnh lùng mở miệng,

“không phải cô thật sự mang thai chứ?”

Nghe vậy, Lâm Lệ tức giận liếc

trắng anh một cái: “Chuyện cười này rất nhàm chán.”

Chu Hàn nhún bả vai một cái,

“Nhưng cô như vậy thật dễ khiến cho người khác nhìn lầm.” Nôn kinh như thế, cũng

khó trách để cho mẹ hiểu lầm.

Lâm Lệ không để ý đến anh, chỉ

ngồi dựa vào một lúc lâu, chống tường tự mình đứng lên, đến trước bồn rửa tay

lấy nước xúc miệng, lúc xoay người muốn đi ra cửa, chân vì vừa rồi ngồi hơi lâu,

đột nhiên tê rần, mắt thấy cả người đổ về phía trước.

Đang lúc Lâm Lệ nghĩ trán của

mình chuẩn bị tiếp xúc thân mật với vách tường, phía sau Chu Hàn đưa tay dùng

sức kéo cô vào trong ngực của mình, ôm hông của cô, nhìn cô từ trên cao

xuống.

Tay của anh đặt ở ngang hông

của cô, thân thể hai người cũng dính sát vào nhau, hơi thở của anh thở trên đỉnh

đầu của cô, khẽ sửng sốt một chút, Lâm Lệ vô thức đỏ mặt, không được tự nhiên

muốn đưa tay đẩy anh ra, chỉ nghe thấy thanh âm kia lúc này nghiêm túc vang lên

trên đỉnh đầu cô: “Cô xác định hiện tại tôi thả cô ra cô sẽ đứng được

sao?”

Trên đùi tê dại khiến cho Lâm

Lệ dừng lại động tác trên tay, từ từ thả tay xuống. Sau đó còn không đợi Lâm Lệ

kịp phản ứng, chỉ cảm giác thân thể của mình chợt nhẹ tênh, lúc phản ứng lại

được thì mình đã bị anh ôm ngang người.

Lâm Lệ vô thức vòng tay lên ôm

cổ, mở to mắt hỏi: “anh, anh làm gì!”

“Tôi không cảm thấy đợi ở trong

phòng vệ sinh như vậy là một lựa chọn sáng suốt.”

Lâm Lệ suy nghĩ một chút, nhìn

chằm chằm mắt anh nói: “đừng đi phòng ăn, tôi, tôi không muốn ăn cơm.” Cô sợ

lại đi ăn, khiến cho mình lại nôn tiếp, đến lúc đó thật là có miệng cũng không

thể giải thích rõ được.

Chu Hàn nhíu nhíu mày, trầm

giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Bởi vì, bởi vì tôi đã ăn no!”

Lâm Lệ mở mắt nói lời bịa đặt, cô thật sự là không muốn trở về ăn những thứ đó

tiếp, đối mặt với ba Chu cùng mẹ Chu, không ăn thì thấy thật có lỗi với bọn họ,

ăn thì cô thật sự không có khẩu vị, không muốn ăn.

Nhưng mà Chu Hàn cũng không hỏi

nhiều nữa, trực tiếp mở cửa phòng vệ sinh ôm cô đi về phía phòng

ngủ.

Thả cô xuống giường mình trước

đây, nhìn quanh cả gian phòng, trong lòng âm thầm nghĩ tới, đã bao nhiêu lâu,

mình chưa có trở về.

Một lúc lâu lấy lại tinh thần,

quay đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Lệ, hơi lúng

túng, nghiêng đầu sang một bên, chỉ nói: “Tôi đi lấy cho cô một ly nước.” Nói

xong, trực tiếp xoay người ra cửa.

Cả người Lâm Lệ vô lực nằm

xuống, qua hai lần nôn chiều nay và vừa rồi, gần như ói ra tất cả những gì ăn

vào hôm nay rồi, bây giờ người cô không còn chút sức lực nào.

Chu Hàn đi ra ngoài rót nước

không đầy một lát lại tiến vào, chẳng qua là lần này đi theo sau anh còn có mẹ

Chu, nhìn Lâm Lệ nằm ở trên giường, vẻ mặt mẹ Chu có thể nói là hơi rối rắm, có

chút đau lòng, nhưng khóe miệng lại không nén được ý cười.

Lâm Lệ âm thầm kêu khổ, biết

lần nôn vừa xong, càng hiểu lầm hơn, thật sự là có giải thích cũng không rõ được

rồi.

Chu Hàn đưa cốc nước trong tay

cho cô, vẻ mặt nghiêm túc trước sau như một.

“Cảm ơn.” Lâm lệ nhận lấy,

khách khí nói cảm ơn.

Kéo Chu Hàn ra, mẹ Chu trực

tiếp tiến lên, ngồi ở mép giường lôi kéo tay Lâm Lệ đặt lên trên đùi của mình,

vỗ nhè nhẹ, có chút vui mừng lại có chút ít đau lòng nói: “xem nào, đã hành hạ

con rồi.” Nói xong đưa tay sờ sờ khuôn mặt hốc hác của cô, lẩm bẩm: “Quá gầy,

thật quá gầy.”

Lâm lệ nhìn bà khóe miệng khẽ

cười lên, thật tình cảm giác được sự quan tâm và thương yêu của người phụ nữ

trước mắt này đối với mình, mặc dù biết bà quan tâm và thương yêu như vậy là sai

đối tượng, nhưng cô vẫn rất quý trọng phần tình cảm này.

“Vừa rồi nôn quá, giờ hẳn là

trống rỗng rồi, mẹ đi nấu cho con ít mỳ ăn nhé?” Mẹ Chu hỏi.

“Đừng ạ.” Lâm Lệ thoáng lộ ra

vẻ kích động cự tuyệt, dạ dày cô lúc này đã không còn gì nữa để nôn

ra!

Mẹ Chu thật sự hơi giật mình,

nhìn chằm chằm cô.

Lâm Lệ ý thức mình phản ứng

thái quá, vội vàng gượng cười, giải thích: “con, hiện giờ con thật không có khẩu

vị.” Nhìn mẹ Chu với ánh mắt kiên quyết, nói: “con, giờ con ngửi thấy mùi đã

muốn ói rồi.” Dù sao cũng đã như vậy, cũng không cần quan tâm bị hiểu lầm nhiều

hay ít.

Mẹ Chu nở lòng, trong lòng lại

càng chắc chắc chuyện cô mang thai là thực, kéo tay cô nói: “phụ nữ mang thai là

như vậy, lúc đầu mang thai bao giờ cũng nôn đến hôn thiên ám địa, ngửi thấy mùi

gì cũng muốn nôn, nhưng mà chờ khi con nhìn thấy đứa bé thì có khổ hơn nữa cũng

cảm thấy đáng giá, vì con cái chính là bảo bối trời ban mà!”

Nụ cười trên khóe miệng Lâm Lệ

từ từ nhạt đi, nơi nào đó dưới đáy lòng như là bị người ta đâm vào, cô nhớ tới

đứa con vô duyên với mình, cái thai thậm chí còn chưa thành hình, cho dù chỉ mới

hơn hai tháng, c