
n lớn là
lạnh lùng của Chu Hàn lúc này lại lộ ra ý cười đặc biệt nhiều, tuy đều trông rất
tà mị , nhưng so với vẻ đông cứng lúc trước, vẻ mặt mỉm cười thản nhiên như vậy
thoạt nhìn hài hòa hơn nhiều.
“Không cần làm trà sâm phiền
phức như vậy, pha cho tôi cà phê là được rồi!”. Chu Hàn cười nói xong, lại quay
người tiến vào thư phòng.
Lâm Lệ ngốc nghếch cầm cái cốc
trên tay mình, rồi lại nhìn bóng lưng anh từ từ rời đi, rốt cục đến khi anh ta
chuẩn bị đi vào mới hồi phục tinh thần, lên tiếng hô: “ Chờ một
chút!”
Nghe tiếng, Chu Hàn dừng bước,
quay lại nhìn cô,ánh mắt như muốn hỏi cô còn chuyện gì.
Lâm Lệ bước lên, đứng lại trước
mặt anh, giờ cái cốc trong tay lên hỏi: “ Cái gì mà cà phê với không cà phê, tôi
không hiểu!”
Chu Hàn sáng tỏ, cười nhìn cô
nói: “Vừa nãy chẳng phải ‘mẹ chúng ta’ nói cho cô những gì, nhanh như vậy đã
quên rồi sao?” giống như cố ý, Chu Hàn đặc biệt nhấn mạnh từ ‘mẹ chúng
ta’.
Không đợi Lâm Lệ mở miệng, Chu
Hàn lại nói tiếp: “ Mẹ chúng ta nói, người đàn ông của mình nên do mình thương,
bảo cô một tách trà sâm cho tôi thư giãn không phải sao?”
Lâm Lệ mở to mắt, trên khuôn
mặt nhỏ nhắn tràn ngập bất mãn cùng kháng nghị, nói: “Anh, làm sao anh lại có
thể nghe lén người khác nói chuyện!”
Chu Hàn nhún nhún vai, nói: “
Tôi chỉ vừa đúng dịp đi ra ngoài, vô ý nghe thấy, đúng rồi, về phần trà sâm thì
không cần, hiện tại tôi chỉ cần một ly cà phê thôi, cô pha cho tôi một ly là
được rồi!”
“Anh thật đúng là đồ mặt dày,
giữa hai ta có chuyện như vậy sao?” Lâm Lệ thực sự là bị anh ta đả bại, tức giận
đảo cặp mắt trắng dã.
Chu Hàn cười cười, chỉ nói:
“Giờ tôi thích uống cà phê hơn, cà phê ở trong tủ bát bên trái trong phòng bếp,
ngoài ra tôi chỉ uống cà phê đen, không thêm đường , không thêm sữa, làm phiền
rồi!” nói xong trực tiếp mở cửa đi vào thư phòng. Lâm Lệ nhìn chằm chằm vào cánh
cửa một lúc lâu, mở to mắt trừng cái cốc trong tay, cuối cùng phải cam chịu cầm
cái cốc vào phòng bếp pha cà phê cho anh. Trong thư phòng, Chu Hàn đang vùi đầu
vào trong các loại giấy tờ công việc, điện thoại di động bên cạnh đột ngột vang
lên, cũng không thèm nhìn màn hình liền bắt máy.
“Alo”. Dùng bả vai kẹp di động
ở bên tai, ánh mắt vẫn nhìn vào tập tài liệu trên bàn, cầm bút viết viết lên
phía trên.
“
Chu Hàn!”
Nghe tiếng, Chu Hàn bất giác
cau mày lại, đưa tay cầm điện thoại liếc nhìn màn hình người gọi tới, xác định
bên kia điện thoại đúng là Lăng Nhiễm, giọng nói trong nháy mắt trở nên lạnh
lẽo, mở miệng nói: “Chuyện gì?”
“
Chu Hàn! Anh thật không muốn giúp em sao?” Bên kia, Lăng Nhiễm nói, giọng nói
kia mang theo van xin và bất lực, giờ đây cô ta thực sự cùng đường rồi, nếu ngay
cả Chu Hàn, người đàn ông ngày xưa từng yêu cô, yêu đến bất chấp mọi thứ cũng
không giúp cô, vậy thì còn ai có thể giúp cô nữa?
Nghe vậy, Chu Hàn cười lạnh,
chỉ nói: “Không”. Nói xong, liền cúp điện thoại.
Lúc này mới để điện sang một
bên, nhưng chỉ vài giây sau điện thoại lại bắt đầu kêu lên, trên màn hình vẫn
hiện lên cái tên đó.
Lồng ngực trào lên ngọn lửa khó
chịu, cầm lấy điện thoại trên bàn, không nghe máy liền tháo vỏ phía sau, rút pin
ra.
Tiếng chuông quấy rầy người
liền im bặt, anh chán chường ngả về phía sau, ngửa đầu, nhắm mắt
lại.
Lăng Nhiễm, người đàn bà mà anh
đoạt về, có quá nhiều điều mà anh không muốn nhớ lại, nhớ lại những thứ kia quá
mức đau đớn, quá không thể chịu nổi, quá mức khó chịu…….
Lâm Lệ đẩy cửa đi vào thì thấy
Chu Hàn ngửa đầu tựa vào sau ghế, cau mày, vừa định mở miệng, lại chú ý tới tay
anh nắm chặt, Lâm Lệ đột nhiên chần chừ, một lúc lâu mới thử mở miệng, “ Chu
Hàn?”
Chu Hàn vẫn không nhúc nhích,
vẫn duy trì tư thế ngả đầu.
“
Chu Hàn?” Lâm Lệ lại gọi.
Vẫn không được đáp lại, Lâm Lệ
nhíu mày, cảm thấy không yên lòng, để chiếc cốc lên trên bàn, nhẹ nhàng lên
tiếng gọi: “Chu Hàn! Anh làm sao vậy?”
Thấy anh ta vẫn không nhúc
nhích, liền muốn đưa tay đẫy anh, nhưng tay mới đưa đến một nửa, người vốn hai
mắt nhắm lại chợt mở ra, Lâm Lệ không có chuẩn bị, bị dọa giật nảy mình, dưới
chân liền mắt thăng bằng, lảo đảo ngả về phía trước.
Thời gian trong nháy mắt như
dừng lại, tựa như bị đông lạnh, chung quanh an tĩnh ngay cả một chút tiếng vang
cũng không có, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi ngoài cửa sổ phía
sau.
Cái trán ấm áp, hơi thở truyền
đến làm cho Lâm lệ cả người có chút nóng ran , lúc này mới hoảng hốt lấy lại
tinh thần, không ngừng chống tay muốn đứng dậy, nhưng là nơi bàn tay vừa tiếp
xúc khiến cho Lâm lệ sửng sốt, cô chậm rãi cúi đầu nhìn thấy rõ mình tay mình
hiện tại đang chống ở địa phương nào, trợn tròn mắt không chỉ một giây đồng hồ,
chờ ý thức trở lại bỗng dưng cả người cô đỏ bừng!
Lâm lệ ở trong lòng gào thét:
Trời ạ! Tay cô đang đặt ở địa phương nào!
So sánh với mới vừa rồi nóng
ran, giờ phút này Lâm lệ cảm giác mình tựa như có thể bị bị nướng chín, cả người
nhiệt độ cao giống như hiện tại chỉ cần hướng trên người nàng đập xuống một quả
trứng gà là có thể trong nháy mắt cô đem trứ