
ình là thật ngu ngốc, biết rõ anh ta không yêu mình, nhưng ngây
thơ nghĩ thời gian có thể thay đổi tất cả, thời gian có thể làm cho mình từ từ
làm mờ bóng dáng kia trong lòng anh ra, nhưng là yêu sâu sắc làm sao có thể quên
đi, người anh ta yêu không phải là tôi, thủy chung trong lòng anh ta chỉ có
người kia, cho nên bất kể tôi tốn mười năm hay là hai mươi năm, chung quy vẫn là
thất bại .”
Quay đầu nhìn Chu hàn, một lúc lâu tiếp tục nói: “Hôm
nay Trình Tường tới tìm tôi, luôn miệng nói anh ta yêu tôi, nói không thể không
có tôi, nhưng sau đó Tiêu Tiêu xuất hiện, Tiêu Tiêu ôm chặt thắt lưng anh ta,
anh ta bị kéo lại, vẻ mặt rất đau đớn. Hồi đó tôi cũng ôm anh ta thật chặt,
nhưng làm sao cũng ôm không được, tôi biết không phải là anh ta không đẩy Tiêu
Tiêu ra được, chẳng qua là anh ta là không muốn.” Nói xong, Lâm Lệ nở nụ cười,
nhìn chiếc ly đế cao đặt trên bàn trà, đưa tay nhẹ nhàng đụng vào miệng chén,
thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi sẽ không yêu anh ta nữa, thực sự!”
Theo ánh mắt của cô, Chu Hàn cũng nhìn chằm chằm cái
chén kia, một lúc lâu, trong thoáng chốc anh còn đang thất thần, chỉ thấy Lâm Lệ
xoay người nhìn anh, bình tĩnh nói: “Chu Hàn, còn nhớ lời anh nói khi trước
không?”
Chu Hàn hoàn hồn, cau mày hỏi ngược lại: “Nói cái
gì?”
“Diễn giả làm thật.” Lâm lệ nhìn anh, ánh mắt kia là
kiên định và nghiêm túc.
Chu Hàn cũng chăm chú nhìn cô, “làm cái
gì.”
Chỉ nghe Lâm Lệ nói: “Làm tình.”
Cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, yên ắng chỉ còn
lại tiếng hô hấp của hai người, bầu không khí đột nhiên mập
mờ.
Chu Hàn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt, thật lâu
mới chậm rãi mở miệng: “cô say rồi!”
Lâm Lệ nhìn anh, nở nụ cười, tửu lượng của cô không cao,
khi uống rượu đừng nói là rượu đỏ, ngay cả bia cũng chỉ có thể uống tới hai chén
là cùng, không thể nhiều hơn được, nhưng hôm nay cô càng uống càng tỉnh
táo.
Lắc đầu nói: “không hề, tôi còn tỉnh hơn so với bình
thường” bởi vì ngày xưa cô sống quá mơ hồ, mới có thể yêu đơn phương tới mười
năm, nhưng giờ đây nên tỉnh lại rồi, con người không có quyền cứ mơ hồ mãi được,
ít nhất là vì ba mẹ cô, cô nên sống tốt, mà không phải để ba mẹ cách xa mình
ngàn dặm còn phải lo lắng cho cô nữa.
Chu Hàn vẫn nhìn cô, ánh mắt sắc bén như một thanh đao
nhọn, có thể đâm thủng bất cứ tấm áo giáp bảo vệ nào trên cõi đời
này.
Vừa mới nói mình không say, bây giờ Lâm Lệ đột nhiên cảm
thấy cả người nóng lên, nhiệt độ trên mặt từng chút từng chút tăng lên, sắc đỏ
sắp lan đầy khuôn mặt nhỏ nhắn rồi.
Đưa tay kéo kéo cổ áo sơ mi, muốn cho mình hít thở dễ
dàng hơn, thoái mái chút ít. Cô là vô ý, hoàn toàn hành động theo bản năng,
nhưng những thứ này lại là sự hấp dẫn chết người đối với một người đàn ông, đặc
biệt là người đàn ông bình thường cấm dục bao năm nay.
Chu Hàn quay đầu đi, dùng sự tự chủ và lạnh lùng không
còn nhiều lắm ra lệnh hai mắt của anh không thể nhìn loạn, đứng dậy, hai cánh
tay hai bên hông nắm thật chặt, lạnh giọng nói: “Cô say rồi, tôi sẽ không để xảy
ra quan hệ với một người không tỉnh táo, diễn giả làm thật vẫn là chờ cô tỉnh
rượu hãy nói!” dứt lời, Chu Hàn xoay người muốn rời đi.
Anh biết tâm tình cô không tốt, muốn mượn lần say rượu
này để quên đi những chuyện không muốn nhớ, nhưng anh lại không muốn thấy sáng
ngày mai sau khi tỉnh dậy cô thấy người nằm bên cạnh mình mà hối hận. Mặc dù anh
không phải quân tử nhưng cũng không đến mức là tiểu nhân.
“Tôi không say, tôi rất tỉnh táo!” Lâm Lệ tức giận hướng
về bóng lưng của anh hét lên. “Chu Hàn! Anh không dám sao?”
Chu Hàn dừng bước, hai nắm tay sít chặt, cố gắng áp chế
kích thích muốn động kia.
Ngay lúc lý trí Chu Hàn còn đang đấu tranh với dục vọng
thì Lâm Lệ từ phía sau đột nhiên bước lên, vọt tới trước mặt anh, sau đó đưa tay
kéo cổ anh xuống, chủ động dâng lên đôi môi mình.
Chu Hàn không kịp phản ứng, chỉ có thể trợn mắt nhìn
khuôn mặt phóng đại của Lâm Lệ, mà bây giờ đang nhắm mắt chuyên tâm hôn
mình.
Môi cô vẫn giống như trong trí nhớ của anh, rất mềm mại
lại mang chút ngọt ngào. Nhưng lần này không hề giống những lần trước, hai lần
trước là bởi anh đánh lén nên phản ứng của cô luôn ngây ngô mà kháng cự, như cô
thiếu nữ chưa hiểu chuyện, mang theo chút ngốc nghếch đáng yêu. Nhưng cô bây
giờ, cái lưỡi mềm ấm áp cạy mở hàm răng anh trực tiếp chui vào trong khoang
miệng, quấn lấy đầu lưỡi anh dây dưa nhảy múa, không còn vẻ đờ đẫn ngượng ngùng
kia, giờ phút này cô nhiệt tình mà bạo dạn.
Lúc Chu Hàn còn đang giật mình, Lâm Lệ buông cánh tay
vừa mới ôm anh, rời khỏi môi anh, đỏ mặt, đôi môi kia bởi vì nụ hôn nóng bỏng mà
óng ánh hồng nhuận.
Thấy mất đi ấm áp cùng ngọt ngào kia, Chu Hàn theo bản
năng bất mãn mà nhíu mày.
“Tôi nói tôi không say không phải sao” cặp mắt to của
Lâm Lệ nhìn chằm chằm Chu Hàn, môi đỏ mọng khẽ lẩm bẩm, bộ dáng như đứa bé còn
chưa lớn lên, mang vẻ quật cường đáng yêu.
Chu Hàn nhìn cô, khóe miệng nhịn không được gợi lên nụ
cười, nói: “Lúc bình thường cô không say cũng không phải bộ dạng
này.”
Lâm Lệ nhìn chằm chằ