
là vào đó trú mưa ? Sự thật rành rành anh
ta ra ngoài ăn vụng, sự tới nước này, dựa trên tính cách đúng sai yêu
ghét rõ ràng của Liên Dật Linh, mối hôn nhân này chắc chắn là thất bại.
« Trời ạ, sao lại có thể như thế chứ ? » Chu Vân An ôm lấy cánh tay của cô bạn thân, hai mắt đỏ bừng lên khổ cùng cô. Hai người đã cùng nhau
thi vào được hãng hàng không Kình Vũ, cùng nhau vượt qua kỳ huấn luyện
tiếp viên gian khổ, cứ nghĩ rằng bạn thân của mình đã tìm được mối lương duyên, ai ngờ lại là một cơn ác mộng chứ ?
« Ít nhất mình cũng
phát hiện trước khi lấy anh ta, coi như cũng không gọi là quá muộn. »
Liên Dật Linh lại là người an ủi cô bạn của mình, tuyên bố rất kiên
cường. « Thật xấu hổ quá, để cho mọi người chê cười rồi. Chờ tôi xác
định chắc chắn thời điểm hôn lễ bị hủy bỏ, sẽ chính thức thông báo tới
mọi người sau vậy. »
Tốt nghiệp đại học xong, cô lập tức thi
tuyển làm tiếp viên hàng không, không thích đồ hiệu, không tiêu tiền
lung tung, lại còn kinh doanh trên mạng bằng cách nhập hàng từ nước
ngoài về bán lại trong nước. Chỉ trong bảy năm, cô đã tiết kiệm được hơn ba trăm vạn tệ. Cô cũng đã sớm lên kế hoạch rõ ràng cho cuộc đời về sau của mình, trước ba mươi tuổi sẽ kết hôn, trước ba mươi lăm tuổi sẽ sinh con, nửa cuộc đời còn lại sẽ hoàn toàn dành cho gia đình. Căn nhà mới
để sống chung cô đã thanh toán kỳ trả góp đầu tiên, áo cưới và khách sạn cũng đã trả xong tiền đặt cọc, nhưng giờ đây không hoãn cả lại thì còn
biết làm sao ? Cuộc hôn nhân này quả thật cô không đi tiếp được, dù cho
toàn bộ người thân bạn bè sẽ thất vọng vô cùng, cô cũng chỉ biết cắn
răng đối mặt với sự thất vọng đó mà thôi.
«
Thật đáng giận mà ! Loại đàn ông này làm sao cứ để sống nhơn nhơn như
vậy chứ ? » Chị tiếp viên trưởng giận dữ thốt, hai tay đều nắm chặt lại, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc. « Em yên tâm, bọn chị nhất định sẽ
trả thù cho em. Về sau em không còn bay nữa, bọn chị sẽ giúp em cho tên
kia một bài học nên thân ! »
« Đúng thế, đừng tưởng làm phó cơ
trưởng là có thể không coi tiếp viên hàng không chúng ta ra gì ? Dám
khinh thường chúng ta à ? Đừng mơ ! » Cơ trưởng cùng phó cơ trưởng chỉ
cần lái phi cơ rồi đặt chế độ tự động là được. Tiếp viên hàng không lại
phải phục vụ từng chi tiết yêu cầu nhỏ nhặt của hành khách. Tiền lương
hai bên đã vô cùng khác biệt thì chớ, mâu thuẫn đã không chỉ là chuyện
một ngày hai ngày gần đây. Giờ lại thêm chuyện này xảy ra, mối oán thán
được tích lũy lâu ngày cuối cùng cũng bùng nổ.
« Đã ăn vụng lại
còn nhằm vào nữ sinh mới học đại học, thật mất mặt đàn ông chúng tôi mà ! » Ngay cả tiếp viên nam cũng không nhịn được, đối phương còn chưa đủ
hai mươi tuổi mà cũng đã mon men nhào vào ăn vụng ! Thật sự vô cùng bất
lương !
« Anh ta là loại người như thế, lần sau pha cà phê mình
sẽ nhớ pha bằng bã cho anh ta ! » Cái gọi là bã cà phê của Chu Vân An,
không phải là loại liếc mắt có thể nhận ra, không những khiến người uống nhìn mà không nghi ngờ gì cả, còn có thể khen ngon nữa là ! Lô Chí
Phàm, anh cứ việc tiếp tục làm chức phó cơ trưởng của mình, nhưng tiếp
viên hàng không chúng tôi sẽ dùng hết các tiểu xảo của mình để cho anh
biết thế giới này vẫn còn chính nghĩa, vẫn còn công lý !
« Cám
ơn mọi người… Thật lòng cám ơn… » Trong sự an ủi và động viên của đồng
nghiệp, cuối cùng Liên Dật Linh cũng có thể nín khóc mỉm cười. Tuy cô đã mất đi tình yêu, nhưng vẫn có rất nhiều bạn tốt ở quanh cổ vũ, quãng
thời gian vừa qua quả thật cũng không thể coi là phí hoài được, cô đã
kết được nhiều mối thiện duyên rồi.
Một cô gái làm việc luôn quyết đoán, giờ nhanh chóng quyết định lấy đau thương làm sức mạnh, ngoài việc dựa vào sự giúp đỡ của bạn bè, càng cần phải dùng
chính sức của mình để đi đòi lại công lý !
Học viện Thanh Truyền, phòng hiệu trưởng.
Phó Lập Đường hiện giờ đang cảm thấy vô cùng bất an. Anh không phải là
sinh viên bị thày hiệu trưởng gọi lên gặp, mà anh chính là hiệu trưởng,
giờ đang đợi người tới gặp. Nhưng người đó không phải người bình thường, mà là tình địch của em gái anh. Không đúng, phải gọi là người bị em gái anh hại, nói đúng hơn nữa, là em gái anh đã cướp chồng chưa cưới của
người ta !
Hôm qua có một vị tự xưng là Liên tiểu thư gọi điện
cho anh. Lúc đầu anh thế nào cũng không chịu tin lời cô ta tố cáo, nhưng cô ta lại nói có ảnh chụp làm bằng chứng, do đó anh mới đồng ý hẹn gặp
cô ta. Dù cho sự thật việc này ra sao, anh cũng phải dũng cảm đối mặt
với nó.
Đúng hai giờ chiều, thư ký Liêu Đức Chính gọi điện vào
phòng báo. « Hiệu trưởng, anh có khách, là một vị tên gọi Liên tiểu thư. »
« Mời cô ấy vào, cám ơn cậu. » Phó Lập Đường kiêm chức hiệu
trưởng của cả trường mẫu giáo Thanh Truyền, trường tiểu học quốc lập
Thanh Truyền, trường phổ thông cơ sở Thanh Truyền và trường phổ thông
trung học Thanh Truyền, nên có một thư ký giúp việc là lẽ đương nhiên.
Thật ra anh còn đang muốn tuyển một vị trợ lý nữa, dẫn đầu hơn mấy ngàn
học sinh đủ mọi lứa tuổi cùng hơn một trăm giáo viên, công việc này bắt
đầu khiến anh cảm