
ôi muốn nói đã nói rõ, anh không tin thì tự mình đi mà điều tra, tạm biệt.” Lúc này cô không hề cho anh cơ hội chặn cô lại, hoả tốc nhảy dựng lên chạy lấy người.
Bạch Vũ Đường cũng không có đuổi theo,
tốt nhất vẫn nên để cho cô có một chút thời gian để cô có thể bình tĩnh
lại, nếu không cục tức nghẹn ở cổ kia chắc không thể nuốt trôi.
Từ nhỏ đến lớn, anh bất kể là làm chuyện gì cũng đều đắc ý hài lòng, anh tin rằng trên đời không có chuyện gì có thể làm khó anh, ông nội thì vui mừng vì tương lại có người nối nghiệp, cha mẹ kiêu ngạo vì có con cái thông minh, xung quanh mọi người đều
nóng lòng muốn nịnh bợ anh, thả lên người anh rất nhiều ưu đãi, anh
không cần lo lắng vì bất kỳ ai.
Gặp Chương Gia Quân, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy được mình đang đối mặt với một sự thách thức, bởi vì cô
khác với những người anh đã tiếp xúc trong quá khứ, anh lần đầu tiên bị
bắt làm thế nào để hạ thấp phong thái của mình, nhưng người con gái này, anh phải dùng hết tâm cơ, đủ mọi biện pháp khiến cô không thể không nhớ anh.
Chuyện này với anh mà nói thật sự không
dễ, bỏ tiền để mua lòng một cô gái rất đơn giản, ân cần ôn nhu chăm sóc
đủ để một cô gái động lòng mới thật khó khăn, anh khát khao bắt được cô
gái này, hiểu được nếu không điều chỉnh thái độ phù hợp với cô thì mãi
mãi không thể nào bước vào thế giới của cô.
Qua một thời gian cố gắng, bầu không khí giữa bọn họ cuối cùng đã có chuyển biến, anh cảm giác được lòng cô dần
dần đã hướng về phía anh, chính là anh đã không nghĩ được, một chuyện
nhỏ như râu tôm lại có thể biến thành nghiêm trọng, mà anh lại vị vây ở
giữa không cách nào thoát ra.
Cô gái này đúng thật là rất giỏi!
“Cô ấy đúng là rất giỏi, lại một lần nữa khiến cho tôi bất ngờ.” Lâm Mẫn Chi cố gắng coi thường biểu tình trên mặt Bạch Vũ Đường, không
cho phép trên mặt mình xuất hiện ý cười, hắn ra vẻ cung kính dâng “lễ vật” lên bàn của sếp.
Trên danh nghĩa, anh là trợ lý của Bạch
Vũ Đường, nhưng trên thực tế anh cùng với Bạch Vũ Đường quan hệ thân
thiết hơn. Bọn họ là bạn học đại học, sau lại cùng đi du học, sau khi về nước anh liền đi theo Bạch Vũ Đường, mà công chuyện đầu tư riêng của
Bạch Vũ Đường cũng là do anh xử lý.
Bạch Vũ Đường ra vẻ trấn định, nhẹ nhàng trượt ghế dựa, đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến một tự rót cho mình
một ly trà xanh, sau đó quay lại bàn làm việc, nhìn “lễ vật” trên bàn.
Thật sự là tức điên, anh lần đầu tiên
muốn lấy lòng một cô gái đến vậy, có điều mặc kệ lễ vật là gì, toàn bộ
đều bị đem trả lại, đồng thời quà đáp lễ được gửi đến là hơn một nghìn
bài viết, nội dung ghi – giá trị lợi dụng của tôi đã hết, anh không cần
lãng phí thời gian trên người tôi.
Anh đưa tay cầm lấy lễ vật, lễ vật lần
này là một sợi dây chuyền, rút bên trong quả nhiên là thấy, vẫn nội dung cũ không có gì thay đổi.
Anh biết cô là một cô gái mạnh mẽ, cái
này có lẽ là tính cách riêng của những người làm nghệ thuật, có điều anh không nghĩ cô lại cố chấp đến thế, cô thật sự quyết tâm muốn anh và cô
sau này mãi mãi là hai đường thẳng song song sao.
“Đây là là món quà thứ bảy mươi, cậu còn muốn tiếp tục sao?”
“Đương nhiên!” Anh tính sai, anh không nghĩ cơn giận này của cô lại lớn đến thế, có điều, kiến
thức của cô về nghị lực của anh còn quá ít, nếu cứ thế mà buông tay thì
dùng gì để chứng minh cho cô thấy là anh chân thành đây?
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lâm Mẫn Chi suy nghĩ xoa xoa cằm, “Từ những thứ giá trị vài ba trăm ngàn đến châu báu giá trị vài trăm vạn,
quà nào cũng đều tặng qua, có điều, tất cả ngay cả mở ra nhìn một cái
cũng không có, cô ấy đúng là không phải đối thủ bình thường.”
“Cô ấy không phải đối thủ, mà là muốn cùng tôi phân rõ ranh giới.” Bạch Vũ Đường bất đắc dĩ cười khổ, nếu cô chỉ là giả bộ làm khó anh anh đã không cảm thấy lo lắng, vấn đề ở chô, cô thật lòng không muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến anh.
“Trên đời này hẳn là không có cô gái nào muốn phân rõ ranh giới với cậu chứ? Trừ khi cô ấy không biết cậu là ai.” Lâm Mẫn Chi không phải cố ý tạt cho anh một gáo nước lạnh, mà đây chính là
sự thật. Tập đoàn Thiên Tuấn bốn chữ này đã đủ hoàng kim, giờ lại còn là người thừa kế nữa, không thể nào có cô gái nào biết mà không động lòng, đây là bản chất con người.
“Cậu tin như thế sao? Nếu cô ấy biết chi tiết về tôi, cô ấy có khi còn chạy nhanh hơn ấy.”
“Đúng thế, bị người nhà của cậu doạ chạy mất.”
Anh lắc lắc đầu, anh biết rõ phản ứng của cô “Chỉ sợ người nhà tôi còn chưa kịp lên tiếng đe doạ hai chân của cô ấy đã lắp giày trượt băng chạy mất rồi cũng nên.”
“Thì ra trong mắt cô ấy cậu không chút giá trị.”
Anh nhướn mày, lạnh lùng xem xét khuôn mặt đang hớn hở phía trước “Cậu vui quá nhỉ?”
“Nếu cậu không nói cô ấy rất đẹp tôi đối với cô ấy sẽ vô cùng tò mò, cô gái này thật khó lý giải.” Nếu những điều anh nghe được là sự thật thì cô ấy nhất định khiến Bạch
gia nổi sóng gió. Nói thẳng ra, mỗi lần nhìn đến dáng vẻ không ai bì
được của công tử tiểu thư Bạch gia, anh luôn không nhịn được mà nghĩ,
bọn họ không biết là bộ dạng gà bay cho sủa gì nữa