
, thật sự nghĩ muốn
thưởng thức một chút. {hana: đoạn này lủng củng quá, hana cũng không biết ed thế nào cho dễ hiểu hơn nữa}
Bạch Vũ Đường biết bạn mình muốn xem náo nhiệt, anh đương nhiên cũng biết sự tồn tại của Chương Gia Quân nhất
định gây sóng gió trong gia tộc thế nào, Bạch gia từ trên xuống dưới
chắc đều phát điên, chính là dù bọn họ có kêu gào thế nào đi nữa kết quả cuối cùng vẫn được quyết định bởi một tiếng “Yes” của ông nội, những người khác cũng chỉ có thể mở lớn ánh mắt để phản kháng thôi.
Có điều mặc kệ thế nào, đấy vẫn là
chuyện của tương lai, mà anh sẽ không đối với một vấn đề quá xa vời mà
hao tâm tổn trí, trước mắt vấn đề quan trọng là anh làm sao có thể khiến cô mở rộng lòng với anh đây.
“Cái tôi cần chính là một sáng kiến có tính thuyết phục.”
“Cậu không phải là tính tiếp tục dùng quà tặng làm siêu lòng người đẹp sao?”
“Vấn đề là, món quà thế nào mới đủ để làm cô ấy mềm lòng?”
“Tôi không biết cô ấy, vấn đề
này không thể giúp cậu, có điều, nếu ngay cả quà cũng không muốn mở vậy
cậu tặng cái gì cũng không có ý nghĩa.”
Đúng thế, ngay cả mở nhìn một chút cô ấy cũng không thèm mở, đừng nói đến những dòng tâm huyết của anh viết
trong ấy, cô một chữ cũng không thèm nhìn tới.
“Thật muốn biết, trên đời này có loại quà tặng gì khiến cô ấy không thể cự tuyệt a?” Lâm Mẫn Chị thuận miệng hỏi.
Món quà khiến cô ấy không thể cự tuyệt
sao? Bạch Vũ Đường nghe thấy nhíu mày, nâng ly trà lên nhấp một ngụm,
trong đầu bắt đầu lưu chuyển….
“Mỗi người đều có thứ khiến mình không thể cự tuyệt, giống như tôi, yêu nhất chính là đồng hồ.” Lâm Mẫn Chi nói tiếp.
Anh nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau….
Anh bị cô bắt cóc lần ấy không phải là
lần đầu hai người gặp nhau, từ rất lâu trước đấy, có lẽ cũng phải tháng
mười một năm ngoái, một buổi chiều mưa lớn!
Lúc ấy anh và Lí Duẫn Trạch có hẹn, bởi
vậy lái xe đến gần chỗ Lí Duẫn Trạch, bất chợt cơn mưa lớn khiến anh bị
giam trên xe, khi đó anh nhìn thấy cô ôm một con mèo nhỏ đáng yêu, con
mèo thật gầy yếu được cô cẩn thận ôm vào trong lòng, anh còn nhìn ra
được con mèo nhỏ đang bị thương. Cô dịu dàng nói chuyện cùng con mèo
nhỏ, tuy khoảng cách xa khiến anh không nghe được nội dung câu chuyện
của cô và mèo nhỏ, nhưng nhìn ánh mắt ôn nhu của cô anh đã không thể
quên. {hana: hoá ra là có JQ, thảo nào nói nhất kiến chung tình}
Nếu không có phần ôn nhu kia, cô tuyệt
đối không thể lưu lại trong trí nhớ của anh, anh đã gặp qua nhiều cô gái ôn nhu, nhưng chỉ mình cô ngày hôm đó khiến anh rung động, có lẽ bởi sự ôn nhu kia đặt lên một con vật bị vứt bỏ, một con mèo nhỏ đáng thương,
cho nên anh mới đặc biệt trân qúy. {hana: anh, em cũng là con mèo nhỏ đáng thương nề}
“Boss, nghĩ cái gì thế?” Lâm Mẫn Chi nhẹ nhàng đẩy anh một chút.
Bạch Vũ Đường phục hồi lại tinh thần, cười nói “Tôi đã nghĩ ra một thứ rất hay.”
“Ý kiến gì hay?”
“Không cần vội, cậu sẽ biết nhanh thôi.” Anh quay lại bàn làm việc, áng mây đen bao phủ trong lòng nháy mắt tan
thành mây khỏi, lúc này đây anh không chỉ muốn cô nhận quà của anh mà
còn muốn nhờ phần quà này đưa họ về cùng một chỗ.
Anh không khó để tưởng tượng ra biểu
tình khiếp sợ của cô khi nhận quà, thật hi vọng có thể hoá nhỏ lại,
chính mình tận mắt chứng kiến cằm cô rơi xuống đất… anh không cần phải
tránh ở chỗ tối chụp ảnh? Hay là nhờ người đưa bưu phẩm chụp lại hình
ảnh kinh điển ấy?
Cô có phải là đang nằm mơ hay không? Cái này nhất định không phải sự thật…. đúng vậy, đương nhiên không phải sự
thật! Chớp mắt mấy cái sẽ phát hiện cảnh trước mắt thật sự là ảo ảnh,
tuy rằng loại ảo giác này xuất hiện thật rất buồn cười, chính là mỗi
ngày nhận được quà của Bạch Vũ Đường đưa đến, chuyện nảy sinh loại ảo
giác này cũng không có gì lạ…
“Cô ơi, xin ký tên vào phần này.” Thấy cô không một chút động tích, người đưa bưu phẩm phải nhắc nhở một chút.
Chương Gia Quân kinh ngạc phục hồi tình
thần, sự thật thật là tàn khốc, cái cô thấy không phải là ảo giác, mà là việc thật cảnh thật.
Cô như người máy cứng ngắc ký tên vào
hoá đơn giao hàng, tiếp nhận cái giỏ, cúi đầu nhìn con chó nhỏ đang
giương đôi mắt tội nghiệp nhìn cô, tiếp theo phát hiện một tấm bưu
thiếp.
Cô đặt cái giỏ xuống đấy, lấy bưu thiếp xem….
Đây là một con chó nhỏ bị lạc, nếu không thể chăm sóc nó, em có thể tuỳ tiện quăng nó ra đường, anh tin nó sẽ
gặp được một người tốt thật lòng muốn nhận nó.
P.S: nếu em muốn nuôi nó thì đừng quên
đưa nó đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe và tiêm phòng, trên người nó
không ít vết thương do bị tấn công đâu.
Này chẳng qua chính là muốn cô nhận nuôi con chó nhỏ này, trừ phi cô chính là nhận mình là người không có lương tâm.
Nếu cô chán ghét mấy món quà này thì cô
nhất định đủ nhẫn tâm để vứt nó đi, có điều lại cố tình chọn thứ mà cô
thích, hơn nữa lại là loại bị vứt bỏ, khiến cho cô dấy lên cảm tình
thương cảm.
“Chị cả, đứng đây làm gì? Không phải lại có người đưa bưu phẩm sao?” Chương Gia Nhạc từ phía sau vỗ vai chị.
Cô giật mình trừng mắt “Em làm gì mà đột nhiên vỗ chị?”
“Em gọi đi điếc tai mà không