
không
ngẩng đầu, càng không nói một câu, mọi người lặng im, không dám thở
mạnh, chỉ sợ phát ra một thanh âm nhỏ thì họ sẽ trở thành những thi thể
đầu tiên bị chôn theo.
“Đại phu, ta hỏi lại một lần nữa, Tiểu Long thật sự không thể cứu?”
“Này. . . . . . Nàng đã thất khướu chảy máu (bảy lỗ: hai tai, hai lỗ mũi, hai mắt, miệng), e rằng không qua nổi hai ngày nữa.” Lão đại phu thanh âm
run run vừa nói xong, mọi người kinh ngạc thở hốc. Lão đại phu này không muốn sống nữa sao, lúc này còn giám nói thật?
Chỉ thấy lão đại
phu vẻ mặt già nua run rẩy, thực ra hắn cũng muốn nói dối, nhưng chuyện
này căn bản không lừa gạt được, bởi vì Thế tử phi đã xuất hiện dấu hiệu
tử vong, thực sự chống đỡ không được bao lâu, đến lúc đó thêm một cái
tội nói láo kết quả sẽ thảm hại hơn, nên đành phải nói thật.
“Hai ngày?” Con ngươi âm trầm nhiễm một tầng khí lạnh.
Mọi người rợn cả tóc gáy, hàm răng run rẩy va vào nhau như muốn phát ra tiếng.
Cừu Thường Khiêm lần nữa ngẩng đầu lên, như cột băng lạnh lẽo. “Tổng quản!”
“Có nô tài.” Thanh âm của Lý Văn có chút run rẩy.
“Trừ lão đại phu, tất cả những kẻ vô dụng này mang chém hết cho ta!”
“A!” Mọi người vừa nghe, toàn bộ gào khóc thành tiếng, người trên giường còn chưa chết, những người chôn theo đã sẵn sàng chờ nàng.
Vương phi nghe chuyện chạy tới cũng không dám tin đứa con trai lạnh lùng của nàng lại vì một nữ nhân trên giường, trở thành Diêm Vương đẫm máu, còn Hỉ
Nhi vô cùng hoảng sợ.
Đây không phải biểu ca mà nàng biết, hắn sẽ không vì một nữ nhân mà điên cuồng đến vậy. . . . . Cẩn thận mấy cũng có
lúc sơ xuất! Hắn cho rằng sẽ không ai có cơ hội thương tổn nàng trước
mặt hắn, nhưng hắn đã sai rồi! Cừu Thường Khiêm rơi vào nỗi sợ mà trước
nay chưa từng có. Hắn phải ngăn cản lại, dốc toàn lực ngăn cản! Chỉ là,
trước lúc ngăn cản kịp . . . . . .trước khi nàng biến mất, hắn còn có
thể là hắn nữa không?
*********
“Tướng công. . . . . . Ta biết rõ, ta sắp chết rồi. . . . . .” Ba canh giờ sau, Mao Uy Long đột nhiên tỉnh lại.
“Không cho nói bậy!” Hắn vẫn nắm lấy tay nàng một tấc cũng không rời, nghe lời này của nàng, hắn không khỏi tức giận nghẹn ngào.
“. . . . . . Là nói bậy sao? Tại sao ta cảm giác thân thể càng ngày càng
nặng. . . . . . Người cũng càng ngày càng cảm thấy không khỏe?” Hiện tại nàng muốn mở mắt cũng phải cố hết sức, nhưng nàng muốn nhìn hắn, mắt
không thể đóng lại như thế này được.
“Đó là bởi vì nàng uống thuốc, một lát nữa sẽ cảm thấy dễ chịu.” Hắn nói dối, trên môi không có nổi một nụ cười.
“Đó. . . . . . Ngộ nhỡ. . . . . . Ta là nói ngộ nhỡ. . . . . . Ta thật sự
chết đi rồi. . . . . . Chàng sẽ cưới Thế tử phi khác sao?” Nàng như muốn tắt thở, gương mặt lại không cam lòng.
Hắn bất đắc dĩ cười, đây mới chính là nàng, không phải sao? “Đúng vậy, cho nên nàng không thể chết.” Hắn kích nàng.
“Dày, ta biết ngay cái người chồng bạc tình này . . . . . . Chàng yên tâm. . . . . . Ta sẽ không cho chàng có cơ hội cưới người khác!” Gương mặt trắng bệch của nàng nghiêm lại, kích động huơ nắm đấm trên không trung, nàng
nghĩ mình còn có sức để vung tay, kết quả là giống như ruồi muỗi vỗ
cánh, rất mềm yếu vô lực.
“Được, nàng đừng kích động, ta sẽ không cưới.” Không thể để nàng tức giận, hắn nắm lấy bàn tay đang vô lực vung lên của nàng, nhỏ giọng cam kết.
“Thật?”
“Thật.”
“Vậy hiện tại chàng cũng không được thừa lúc ta đang bệnh. . . . . . nhân cơ hội cưới vợ bé!” ánh mắt nàng mê ly nhìn Hỉ Nhi đang đứng sau lưng nam
nhân của mình. Nha đầu này luôn nhìn chằm chằm nam nhân của nàng, nếu
như nàng không có ở đây, không biết nàng ta sẽ làm ra chuyện gì?
Ghen? Hắn lại cảm thán một tiếng. “Sẽ không ——”
“Không bằng. . . . . . Để đề phòng, chàng đuổi hết tất cả những cô nương trẻ
tuổi trong Cừu trang đi thật xa. . . . . . Nếu không, ta nhất định không yên lòng. . . . . . Bệnh e rằng sẽ không thể tốt lên được, khụ khụ. . . . . .” Dù nàng đang trong cơn nguy kịch, con ngươi quỷ quái (quỷ linh
tinh) vẫn còn chợt lóe, cự nhiên nhân cơ hội uy hiếp.
“Được.” Hắn không chậm trễ nhanh chóng đồng ý.
“Biểu ca, nàng ta đã sắp phát độc mất mạng rồi, huynh cư nhiên đồng ý yêu cầu vô lý đó của nàng ta? Bản thân huynh là mạch sống của hoàng tộc, sao có thể không kéo dài hương hỏa? Biểu tẩu trúng độc điên rồi, huynh cũng
không thể giống như nàng ta!” Hỉ Nhi lập tức tức giận nói. Nha đầu này
muốn xua đuổi nàng, người đã muốn chết, còn muốn tác quái!
“Câm
mồm!” Hắn lạnh lẽo giận dữ mắng mỏ. Nàng ta dám ở trước mặt Tiểu Long
nói ra chuyện nàng sắp phát độc mất mạng, không thể tha thứ được!
“Nhưng sẽ phải ——”
“Còn không im miệng!” Hắn cuồng nộ. “Tổng quản, không nghe thấy ta đồng ý
với Tiểu Long điều gì sao? Đuổi tất cả nữ thân quyến chưa lập gia đình ở trong trang ra khỏi phủ, một người cũng không cho phép lưu lại!”
“Dạ, nô tài lĩnh mệnh.” Lý Văn vẻ mặt đau khổ chuẩn bị đi làm chuyện chủ tử giao phó.
“Biểu ca, huynh điên rồi, huynh thật sự làm như vậy?!” Hỉ Nhi khiếp sợ không tin.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng. “Ngươi cũng nên rời đi.” Hắn đối với nàng ta cũng