
này Mao Uy Long mới rời khỏi thân thể trượng phu, dương dương
hả hê tiêu sái tiến về trước.
“Giả?” Cừu Khánh Linh như bị sét đánh.
“Chỉ có tên đần độn nhà ngươi mới tin rằng cõi đời này thật sự tồn tại Long
Nữ có thể chấn hưng đất nước, lãng phí cho ngươi sống đến từng tuổi này
rồi, thật là ngu ngốc, hừm!” Nàng châm biếm.
“Không thể nào, Thái Thượng Hoàng vì thế mà thoái vị rồi, chuyện này sao có khả năng là giả được?” Hắn vẫn không tin.
“Thái Thượng Hoàng thoái vị không phải là vì Long Nữ, mà chỉ là vì ngươi,
người đã sớm chuẩn bị kế hoạch muốn ngươi lộ ra cái đuôi hồ ly, khiến
ngươi chịu trói, ngươi mới chính là người nguy hại hưng vong của đất
nước!” Trạm Thanh vô lại cười nhạt nói.
Cừu Khánh Linh giận không kềm chế được. “Các ngươi dám chặn ta? !” Thì ra bọn họ từ đầu đến cuối
đã biết hết dã tâm của hắn, mưu đồ lâu như vậy, ngay cả Thái Thượng
Hoàng cũng thoái vị để phối hợp diễn vở kịch này? Những năm gần đây hắn
bày mưu tính kế chuẩn bị kỹ càng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay bọn
họ? Đáng hận, hắn bị lừa mà còn không biết, còn ôm giấc mộng lớn đăng
cơ!
“Không còn cách nào khác, ai bảo lão hồ ly như ngươi tâm cơ
sâu hiểm, làm việc không lưu lại dấu vết, ngươi đang từng chút từng chút phá hỏng căn cơ của vương triều, hôm nay lại cùng quan Lê bắt tay liên
minh quốc tế, nếu chúng ta còn không ra tay, e rằng không còn kịp, là
ngươi ép chúng ta.” Trạm Thanh một vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Không
sai!” Mao Uy Long tiếp lời: “người ta gọi đây là tự gây nghiệt không thể sống;!” Thanh âm của nàng đột nhiên biến mất, con mắt trợn tròn, thân
thể ngã xuống.
Chuyện xảy ra đột ngột, Cừu Thường Khiêm chỉ có
thể ngạc nhiên tại chỗ, ôm nàng. “Này Long, nàng làm sao vậy?” Đột
nhiên, hắn sờ phải một mảnh vệt máu trên eo lưng nàng.
“Nàng ta . . . . .” Mao Uy Long không thể tin chỉ vào Tiểu Mai chẳng biết từ lúc
nào đã xuất hiện bên cạnh, Tiểu Mai không chút áy náy nào lộ ra dấu máu ở phía sau.
“Đáng chết!” Cừu Thường Khiêm giận dữ, cơ hồ muốn xông lên chặt Tiểu Mai làm trăm mảnh, Mao Uy Long nhịn đau kéo hắn.
“Tại sao. . . . . .” Trên mặt nàng huyết sắc hoàn toàn biến mất nhìn về phía nha hoàn tốt tính kia, không thể tin được Tiểu Mai động thủ giết nàng.
“Bởi vì ta là thám tử nằm vùng sống bên cạnh con trai của Vương Gia, ta là
người của Vương Gia!” giờ phút này ánh mắt Tiểu Mai khẩn trương, không
còn là nha hoàn nhỏ hiền lành nhút nhát ngày nào
“Ngươi. . . . . .” Mao Uy Long cực kỳ khiếp sợ, vết thương trên người cũng đau vô cùng.
Cừu Thường Khiêm lập tức điểm huyệt cầm máu cho nàng, lửa giận trong bụng
tất nhiên khắc chế không được thiêu đốt, nếu không phải là Uy Long kéo
hắn, hắn có thể đã một chưởng đánh chết Tiểu Mai rồi!
“Nói như
vậy, lúc trước Uy Long bị ta xua đuổi rời trang, là ngươi mật báo cho
yếu nhân (nhân vật quan trọng) ở trong rừng đuổi giết sao? Và còn hạ
kịch độc với nàng, nàng thiếu chút nữa bỏ mạng cũng là ngươi sao?” Thanh âm của hắn từng chữ từng câu cơ hồ như nước đóng băng. Không nghĩ tới
nội gián hắn dồn hết tâm lực tìm kiếm lại là Tiểu Mai, hắn không thể tha thứ, hắn lại để cho Uy Long bị thương ngay trước mặt hắn! Hai quả đấm
nắm chặt, bốn phía lập tức thiên hàn địa đống (trời lạnh giá đất đóng
băng).
“Những thứ này đều là ta làm theo lệnh . . . . . . Đáng
tiếc nàng ta mạng lớn, lần nào cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.” Tiểu Mai cũng không khỏi bị băng hàn của hắn làm cho kinh khiếp.
“Tiểu Mai. . . . . . Ta đối đãi với ngươi như tỷ muội, sao ngươi có thể đối
với ta như vậy?” Thì ra người tùy lúc tùy nơi có thể giết nàng không
phải là ai khác xa lạ, mà lại là người nàng tin tưởng nhất, nàng quả
thật không thể tiếp nhận.
“Chủ tử muốn ngươi chết, ta cũng không có cách nào.” Tiểu Mai đanh giọng nói lời tuyệt tình.
“Tiểu Mai, ngươi làm rất khá.” Cừu Khánh Linh hả hê tán thưởng. “Mặc dù nàng
ta không phải Long Nữ, nhưng dám đùa giỡn ta, ta cũng sẽ không tha, nàng ta đáng chết!”
“Còn chưa có nhận rõ sự thật sao? Kẻ đáng chết là các ngươi!” Cừu Thường Khiêm lạnh giọng nhắc nhở tình cảnh bây giờ của
bọn họ, bọn họ đã mất viện binh, lại bị bao vây, chỉ có thể làm con thú
cùng đường.
“Không nhận rõ sự thật là ngươi, đao này có độc, chưa tới một canh giờ nàng ta sẽ phát độc bỏ mạng, nếu các ngươi không thả
ta cùng Vương Gia, sẽ không có thuốc giải, chờ mà nhìn nàng ta chết đi.”
Cừu Thường Khiêm kinh hãi lập tức kiểm tra tình trạng thê tử, mặt nàng xanh mét, mắt hiện tia xanh lá, quả thật là trúng độc.
“Giao ra thuốc giải!” Thanh âm của hắn rít qua kẽ răng.
“Thả chúng ta, thuốc giải liền. . . . . . Sẽ đưa cho ngươi.” Tiểu Mai run
một tiếng, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn trở mặt thành kẻ địch của hắn!
“Rất tốt.” Bên môi hắn tuôn ra nụ
cười âm lãnh, tiếp đó hành động của hắn nhanh như sét đánh đoạt lấy
huyết đao (đao dính máu) trong tay nàng ta, xoay người một đao đâm vào
bụng của Cừu Khánh Linh.
Cừu Khánh Linh vạn lần không nghĩ tới hắn ra tay nhanh như vậy, tay nắm lấy chuôi đao đang đâm vào thân thể mình