
ẹp như thế... Mã Thụy Liên hạ giọng - Ta tha cho người lần này, nhưng dứt khoát phải thụ tinh cho xong! Nếu không thì dù người có là hoa khôi của Viện Y học, hoặc cỏ đẹp của Viện Nông học, thì ta cũng đưa người vào khuôn phép của ta! Những con ngựa đực vó to bằng chậu rửa mặt mà ta còn trị được, nữa là ngươi!
Ông chủ bút khuyên:
- Cô Kiều nên nghe lời đội trưởng Mã, đây là thực nghiệm khoa học! ở Thiên Tân, người ta lai cây bông với cây ngô đồng, ghép cây lúa nước với cây lau, đều đã thành công, giấy trắng mực đen trên báo Nhân Dân hẳn hoi. Đây là thời đại bài trừ mê tín, giải phóng tư tưởng, sáng tạo những kỳ tích trong thiên hạ, đã phối được ngựa với lừa để đẻ ra con la, thì không ai dám đoán chắc cừu phối hợp với thỏ sẽ không cho một giống mới! Làm đi cô?
Kiều Kỳ Sa, cô hoa khôi Học viện Y khoa, một phần tử cực hữu nước mắt vòng quanh, kiên quyết không chịu:
- Không, không, tôi không thể làm trái với kiến thức cơ bản?
Ông chủ bút nói:
- Cô Kiều, cô lú lẫn quá? Có lú lẫn như thế mới là phái cực hữu chứ?
Sự quan tâm của ông chủ bút đối với Kiều Kỳ Sa khiến Mã Thụy Liên bục mình, chị ta chêm vào một câu. Ông chủ bút đầu cúi gằm, không nói gì nữa.
Một nhân viên nam bước tới, nói:
- Đội trưởng để tôi làm thay cô ấy. Nói gì bơm tinh dịch cừu vào tử cung thỏ, ngay cả bơm tinh dịch của Giám đốc Lý Đỗ vào tử cung lợn nái, tôi cũng không mảy may băn khoăn!
Các nhân viên cười ré lên. Ông chủ bút giả vờ ho để khỏi bật cười. Mã Thụy Liên thẹn quá hóa giận, chửi:
- Đồ khốn, Đặng Gia Vinh! Quá trớn đấy!
Đặng Gia Vinh kéo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt ngựa bất cần đời, nói:
- Đội trưởng Mã, như tôi đây không phái hữu tạm thời, cũng không phái hữu vĩnh viễn, bốn nhân ba đời công nhân mỏ, đỏ từ đầu đến chân, nhà chị đừng có giơ cái giọng dọa cô Kiều ra dọa tôi?
Đặng Gia Vinh nói xong, ngạo nghễ bỏ đi. Mã Thụy Liên trút giận lên đầu Kiều Kỳ Sa:
- Mi có làm hay không thì bảo? Không làm, ta sẽ không phát phiếu lương thực tháng này, cắt toàn bộ!
Kiều Kỳ Sa cố nhịn mà không được, hai hàng nước mắt rơi lã chã, bật khóc thành tiếng. Cô cầm lấy ống thụ tinh, loạng choạng chạy tới bên con thỏ cái đang động đực đè nó ra. Con thỏ cái giẫy giụa như điên cuồng. Lúc này, Thượng Quan Phán Đệ đội lốt Mã Thuỵ Liên mới nhìn thấy tôi - tôi đoán rằng chị ta đã nhìn thấy tôi từ lâu - hỏi tôi, vẻ lạnh nhạt:
- Cậu đến đây làm gì?
Tôi đưa mảnh giấy, chị ta xem xong, nói:
- Đến trại gà, ở đó đang cần một người làm việc nặng!
Chị ta không thèm nhìn tôi, bảo ông chủ bút:
- Ông Vu về viết bài đi nhé, nhớ viết sao còn có chỗ lui tới đấy?
Ông chủ bút cúi rạp người:
- Bà sẽ đọc bản dập thử trước khi lên khuôn.
Chị ta lại nói với Kiều Kỳ Sa:
- Kiều Kỳ Sa, thể theo đề nghị của chị, cho chị rút khỏi đội phối giống, đến nhận việc tại trại gà.
Cuối cùng, chị ta hỏi tôi:
- Sao vẫn chưa đi!
Tôi nói: - Tôi không biết đường đến trại gà.
Chị ta giơ tay nhìn đồng hồ, nói:
- Đi, tôi cũng có việc đến trại gà, nhân thể dẫn cậu đi!
Khi nhìn thấy từ xa bức tường quét vôi trắng xóa của trại gà, chị ta dừng lại. Chỗ này kề bên bãi pháo, men theo con đường nhỏ lầy lội là đến trại gà, bên đường là rãnh nước bẩn đầy váng đỏ. Bãi pháo được rào bằng dây thép gai, những bụi thanh hao dại mọc trùm lên xích sắt nòng pháo gỉ lốm đốm chĩa lên bầu trời lạnh giá. Dây khiên ngưu quấn quanh một nòng pháo cao xạ gãy một nửa. Một con chuồn chuồn đậu trên đầu nòng khẩu trọng liên trên xe tăng. Lũ chuột chạy lăng xăng trong tháp pháo. Chim sẻ làm tổ, sinh con đẻ cái trong nòng pháo. Chúng chui ra chui vào, miệng ngậm những con sâu xanh. Một bé gái đầu buộc nơ bằng lụa đỏ tết hình con bướm ngồi trên bánh cao su đã lão hóa đen như than, chăm chú nhìn hai đứa con trai dùng đá cuội gõ côm cốp vào buồng lái...
Phán Đệ rời mắt khỏi bãi pháo, lúc này chị khác hẳn với chị ở trại phối giống. Chị hỏi:
- Nhà mình... khỏe cả chứ?
Tôi quay mặt đi, trong lòng trào lên một nỗi căm giận. Ngay cả tên họ, chị cũng đã đổi, chị còn hỏi thăm làm gì
Tôi thầm nghĩ.
- Lẽ ra tương lai của em rất sáng sủa - Chị nói - Anh chị đã. rất mừng cho em. Nhưng Lai Đệ đã làm hỏng hết cả. Tất nhiên không nên chỉ trách Lai Đệ, mẹ cũng lẩm cẩm...
- Nếu chị không còn điều gì chỉ bảo - tôi nói - thì để tôi đi trại gà!
- Hừm, mới có mấy năm không gặp, tính nết thay đổi rồi! - Chị nói - Vậy là chị cũng mừng, Kim Đồng đã hai mươi tuổi rồi, không mặc quần thủng đít nữa, rời vú mẹ được rồi!
Tôi khoác cái bọc lên vai, đi về hướng trại gà.
- Dừng lại đã - Chị nói - em đừng hiểu lầm anh chị. Mấy năm nay anh chị cũng không thuận, quát tháo đến như vậy mà người ta còn cho anh chị là hữu khuynh. Chị cũng chẳng còn cách nào khác, túng thì phải tính thôi.
Chị vận dụng thành thạo câu nói cửa miệng của dân vùng Cao Mật. Chị lấy ra một mảnh giấy, móc chiếc bút máy cài trong nịt vú, viết nguệch ngoạc mấy chữ rồi dúi vào tay tôi, nói:
- Gặp trại trưởng Long, đưa giấy này cho chị ấy?
Tôi cầm mảnh giấy, hỏi:
- Chị còn gì nữa thì nói hết đi!
Chị do dự một thoáng, nói:
- Em nên biết rằng, chị và anh