Báu Vật Của Đời

Báu Vật Của Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326901

Bình chọn: 8.5.00/10/690 lượt.

Lỗ có được vị trí như hiện nay không dễ dàng chút nào. Vì vậy, em đừng làm gì phiền đến anh chị. Chị sẽ ngầm giúp em, trường hợp công khai thì...

- Chị không cần nói nữa - Tôi nói - chị đổi tên đổi họ, vậy là không còn dính dáng gì đến nhà Thượng Quan. Tôi hoàn toàn không quen biết chị, vì vậy xin chị đừng giúp ngầm tôi?

- Vậy thì tốt! - Chị nói - Khi nào có dịp, em nói với mẹ là Thắng Lợi rất khỏe!

Tôi không nói gì thêm, rảo bước về phía trại gà theo hàng rào dây thép gai mọc đầy những dây khiên ngưu, nhiều chỗ trâu bò chui lọt, rào một cách tượng trung đống vũ khí phế thải sau chiến tranh. Tôi rất bằng lòng về cách ứng xử của mình vừa rồi, tự cảm thấy xử sự như vậy là đúng, như vừa thắng một trận giòn giã. Quên đi những Mã Thụy Liên và Lý Đỗ, quên đi những bàn đế súng moóc-chiê, những lá chắn trọng liên, những cánh máy bay ném bom. Xéo đi cho khuất mắt? Từ một chỗ cỏ cao lút đầu, tôi rẽ ngang và trông thấy hàng ngàn con gà chen chúc trên bãi đất trống, phía trên được chắn bởi lưới đánh cá, hai bên là hai dãy nhà gạch. Một con gà trống mào đỏ tía đậu trên chạc cây cao uy nghi như bậc quân vương trước đám thê thiếp của mình, cất tiếng kêu cục cục. Đám gà mái cục ta cục tác ầm ĩ, nghe nẫu cả ruột.

Tôi đưa mảnh giấy của Mã Thụy Liên cho chị trại trưởng cụt một tay tên là Long. Qua nét mặt khô khan của chị, tôi đoán đây không phải người phụ nữ bình thường. Chị xem xong, bảo:

- Cậu đến thật đúng lúc. Công việc hàng ngày của cậu như sau: Buổi sáng, chở phân gà lên trại lợn, rồi lấy thức ăn thô từ tổ chế biến đem về. Buổi chiều, cậu cùng Kiều Kỳ Sa - cô ấy sắp đến bây giờ đấy - chở trứng gà đẻ trong ngày lên nông trường bộ rồi đến kho lương thực lĩnh thức ăn tinh của ngày hôm sau đem về. Nghe rõ chưa?

- Nghe rõ rồi! - Tôi nhìn chiếc tay áo rỗng của chị, trả lời.

Chị phát hiện ra điều mà tôi chú ý, giọng lạnh nhạt:

- ở đây chúng tôi làm việc trên hai nguyên tắc, một là không lười nhác, hai là không đưa chuyện đơm đặt!

Đêm ấy trăng sáng vằng vặc. Tôi nằm trên đống hộp giấy cũ trong nhà kho của trại gà, mãi không sao ngủ được vì những tiếng rên rỉ của lũ gà mái. Cách một bức tường là buồng ngủ của mười mấy nữ công nhân. Tiếng ngáy của họ vọng sang chỗ tôi nằm, đôi khi xen lẫn tiếng nói mơ. ánh trăng dọi qua cửa kính và khe cửa ra vào, soi rõ những dòng chữ trên hộp: Vắc xin phòng dịch, chống ẩm chống nắng, dụng cụ thủy tinh, cẩn thận nhẹ tay, không lật sấp. ánh trăng lặng lẽ chuyển dịch. Tôi nghe thấy tiếng máy cày vọng lại. Đó là tổ máy Đông phương hồng làm ca đêm trên cánh đồng hoang.

... Hôm qua, mẹ bế thằng con của Hàn Chim và Lai Đệ, tiễn tôi đến đầu thôn. Mẹ nói:

- Kim Đồng, mẹ nhắc lại một câu rất cũ: Càng khổ lại càng phải sống. Mục sư Malôa nói rằng, lật đi lật lại quyển kinh thánh dày cộp cũng chỉ nói mỗi điều này! Con đừng lo cho mẹ, mẹ cầm tinh con giun, nơi nào có đất là sống được.

Tôi nói:

- Con sẽ để dành lương thực gửi về cho mẹ!

Mẹ nói:

- Nhất thiết không được làm thế? Chỉ cần con no bụng là mẹ cũng no!

Khi đi trên đê Thuồng Luồng, tôi bảo mẹ:

- Con Hoa nó nhiễm cái thói...

Mẹ tỏ ra bất lực, nói:

- Kim Đồng, mấy chục năm trở lại đây, bọn con gái nhà Thượng Quan có nghe lời khuyên của ai đâu...

Quá nửa đêm, đàn gà nháo nhác, kêu ầm ĩ. Tôi bật dậy, dán mũi trên cửa kính nhìn ra ngoài: đàn gà trong sân nhấp nhô như sóng biển, dài ánh trăng vằng vặc, tôi trông thấy một con cáo to lớn màu đen mốc, nhảy nhót giữa đàn gà, trông như một mảnh lụa lúc thu ngắn lại lúc run dài ra. Phòng bên, các nữ công nhân la chí chóe, cứ ăn mặc nửa kín nửa hở như vậy chạy ra ngoài, đi đầu là trại trưởng Long tay cầm khẩu súng lục. Con cáo ngoạm một con gà mái bự, nhảy từng bước dọc theo bức tường, chân con gà kéo lê trên mặt đất. Trại trưởng Long nhằm con cáo nổ một phát súng, lửa tóe ra từ đầu nòng. Con cáo dừng lại, nhả con gà xuống đất.

- Trúng rồi! - một nữ công nhân kêu lên. Con cáo quay đầu nhìn đám nữ công nhân, ánh trăng soi rõ trên khuôn mặt choắt của nó thoáng một nụ cười mỉa mai. Các nữ công nhân lạnh xương sống trước nụ cười ấy. Cánh tay cầm súng của trại trưởng Long buông thõng, nhưng vẫn gắng gượng giơ lên nổ một phát nữa. Viên đạn bắn tung đất ở một nơi rất gần đám nữ công nhân, cách rất xa con cáo. Con cáo ngoạm lấy con gà, thủng thẳng đến chỗ cửa chuồng, chui ra ngoài. Các nữ công nhân đứng ngẩn ra nhìn theo. Con cáo như một làn khói, biến mất trong bãi sắt thép phế thải. Nơi này cỏ mọc um tùm, dom đóm lập lòe trong bụi cỏ, là vương quốc của lũ cáo.

Sáng hôm sau, tôi cảm thấy mi mắt nặng chĩu, kéo chiếc xe chất đầy phân gà lên trai lợn. Vừa đến đầu con đường nhỏ bên cạnh bãi sắt thép phế thải, tôi nghe có người gọi, ngoảnh nhìn thì ra là Kiều Kỳ Sa. Chị nhanh nhẹn chạy tới, giọng lạnh nhạt:

- Trại trưởng bảo tôi đẩy xe giúp cậu?

Tôi nói:

- Chị đẩy để tôi kéo?

Đường chật, bánh xe chốc chốc lại thụt sâu trong bùn. Mỗi lần như vậy, tôi lại đảo tay đi giật lùi để lôi chiếc xe lên khỏi ổ gà Kiều Kỳ Sa cũng vô cùng vất vả. Mỗi khi chiếc xe thoát hiểm, tôi đảo tay để quay mặt đi, chị ta l


Old school Swatch Watches