
ta rên rỉ như một bà già:
- Kim Đồng... Kim Đồng... xin hãy thương tôi, tôi là một người đàn bà bất hạnh!...
Kim Đồng cố sức rút được chân ra, nhưng bàn tay rắn chắc của chị ta lại tóm lấy thắt lưng cậu, giật đứt và tụt quần cậu xuống một cách thô bạo. Cậu cúi xuống định kéo quần lên, liền bị chị ta vít cổ xuống, ngã đè lên chị ta. Chị ta xoắn chặt lấy Kim Đồng, lần lượt xé bỏ quần áo trên người cậu, đấm nhẹ một quả vào thái dương khiến cậu mắt trợn ngược, nằm thẳng cẳng như một con cá chết. Trại trưởng Long gặm từng tấc da trên người Kim Đồng vẫn không giúp cậu thoát khỏi cơn sợ hãi. Thẹn quá hóa giận, chị ta xồng xộc chạy về buồng mình lấy khẩu súng lục sang, và trước mặt cậu, chị ta kẹp súng giữa hai chân, nhét hai viên đạn vàng chóe vào kẹp đạn. Rồi chị ta chĩa súng vào bụng Kim Đồng, nói: Một là cương lên, hai là để tôi bắn bỏ nó! Cặp mắt chị ta hung hãn, thái độ tỏ ra không chút e dè, cặp vú rắn như thép nguội nhảy tâng tâng một cách giận dữ trên bộ ngực. Kim Đồng một lần nữa lại trông thấy mặt chị ta dài ra, từ giữa cặp mông mọc ra một cái đuôi dài như chiếc chổi, dài mãi, dài mãi cho tới chấm đất. Kim Đồng ngã sóng soài, người mềm nhũn, mồ hôi thấm ướt cả chăn.
Trong những ngày mưa dầm liên miên ấy, trại trưởng Long không kể ngày đêm, dùng thủ đoạn hết cương đến nhu, hy vọng thức dậy người đàn ông trong Kim Đồng, cho đến khi chị ta bị thổ huyết mà vẫn không đạt mục đích. Mấy phút trước khi tự sát, chị lấy cánh tay chùi máu trên khóe miệng, than thở:
- Long Thanh Bình, mi ba mươi chín tuổi đầu mà vẫn là gái trinh, người ta chỉ biết mi là một anh hùng mà không biết mi là đàn bà. Mi đã uổng phí cả một đời.
Chị ho lên mấy tiếng dữ dội, hai vai nhô lên, mặt trắng nhợt, rồi nôn ra một bụm máu. Kim Đồng tựa lưng vào cánh cửa, sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc. Nước mắt chảy tràn khuôn mặt, trại trưởng Long nhìn Kim Đồng đầy vẻ oán trách, lết bằng đầu gối đến bên giường, cầm khẩu súng lục lên, tì đầu nòng vào huyệt thái dương. Chính trong giờ phút chót ấy Kim Đồng nhận ra tư thế hấp dẫn của người đàn bà. Cánh tay duy nhất giơ lên để lộ một mảng lông nách, eo thon và lẳn, cặp mông xẻ đôi tì trên hai gót chân. Một cụm lửa vàng bùng lên trước mắt cậu, bụng dưới lạnh như băng bỗng nóng ran vì máu dồn về. Chính lúc đó, vì tuyệt vọng đến cục điểm, Long Thanh Bình bóp cò - nếu như trước đó chỉ một thoáng chị nhìn Kim Đồng, thì sẽ không xảy ra bi kịch - Kim Đồng trông thấy một cụm khói vàng ở chỗ tóc mai trại trưởng Long cùng với một tiếng nổ trầm dục. Chị rùng mình một cái rồi đồ vật ra. Kim Đồng chồm tới lật ngửa cái xác, cậu nhìn thấy một lỗ đen ngòm ở thái dương, viền lỗ rách bươm dính đầy thuốc súng, máu rỉ ra ở tai dính nhơm nhớp trên tay cậu. Đôi mắt chị vẫn mở, ánh mắt đầy vẻ ai oán, làn da trên ngực vẫn rung rung như mặt hồ trước cơn gió nhẹ...
Với một nỗi xót xa cùng cực, Kim Đồng ôm chầm lấy chị và thỏa mãn nguyện vọng của chị trước khi cơ thể chị mất cảm giác. Khi cậu mệt mỏi rời khỏi cơ thể chị, mắt chị sáng rục lên rồi tắt ngấm, mi mắt từ từ khép lại. Kim Đồng nhìn cái xác của trại trưởng Long, cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Bên ngoài mưa như trút nước, cậu trông thấy những làn nước trắng đục, đợt nọ kế tiếp đợt kia ùa vào trong buồng, nhận chìm thi thể chị và từ từ nhận chìm cơ thể mình.
Kim Đồng bị dẫn lên Văn phòng trại gà để hỏi cung. Đôi chân trần của cậu dầm trong nước. Mái hiên nước chảy như thác, mưa rơi ngang sân như những mũi tên, mái nhà kêu ầm ầm. Kể từ lúc cậu cùng trại trưởng Long giao hoan, mưa như xối liên tục đôi lúc có nhỏ đi nhưng chỉ là để trận tiếp theo càng dữ dội hơn.
Nước lụt trong phòng đã sâu hơn nửa thuốc. Trưởng phòng bảo vệ nông trường mặc áo mưa màu đen ngồi xổm trên chiếc ghế băng. Cuộc thẩm vấn đã kéo dài hai ngày hai đêm, không tiến thêm được một bước nào. Ông trưởng phòng hút hết điếu này đến điếu khác, mặt nước nổi lềnh bềnh những đầu mẩu, khói thuốc mù mịt cả gian phòng. Ông ta dụi cặp mắt đỏ ngầu, ngáp một cách mệt mỏi. Như bị lây, anh nhân viên bảo vệ làm công việc ghi chép cũng ngáp theo. Một con rắn nước bơi vào phòng nhưng chịu không nổi khói thuốc, nó cũng há miệng ra ngáp một cái rồi bỏ chạy. Một con lươn rất to quẩn giữa hai chân Kim Đồng, ló đầu lên ngáp rồi quẫy một cái, tạo thành một xoáy nước. Ông trưởng phòng kéo quyển sổ ẩm ướt trên cái bàn đầy nước, nhìn lướt qua vẻn vẹn mấy chục chữ to tướng ghi chép trên đó, xoắn tai Kim Đồng, gầm lên:
- Khai đi, mày hiếp rồi giết cô ấy phải không?
Kim Đồng nhếch miệng khóc, nhắc lại:
- Tôi không giết chị ấy, cũng không hiếp chị ấy?
Ông Trưởng phòng bảo vệ rối như canh hẹ, nói:
- Mày không khai cũng chẳng sao? Lát nữa, công an điều tra sẽ đem chó bécgiê đến. Mày khai bây giờ thì được coi là thành khẩn?
- Tôi không giết chị ấy, cũng không hiếp chị ấy... -
Kim Đồng mệt mỏi nhắc lại lời khai.
Ông trưởng phòng móc bao thuốc ra, nắn thấy bẹp, liền vút xuống nước. Ông dụi mắt, bảo anh cán sự:
- Chú Tôn, lại lên nông trường bộ điện cho Cục Công an, bảo họ đến nhanh đi!
Ông đánh hơi, nói: - Tôi ng