
ửi thấy mùi thối rồi! Họ không đến thì chẳng tìm ra chúng cứ nào đâu!
Anh cán sự nói:
- Anh lẫn rồi hay sao? Điện thoại không gọi được từ hôm kia! Mưa to như thế này, các cột điện bằng gỗ mục chắc là gãy hết?
- Mẹ kiếp? - Ông trưởng phòng nhảy xuống nước, vén áo mưa lội ra cửa, nhìn trời, màn nước mái hiên trút lên lưng ào ào.
Ông ta chạy sang buồng Kim Đồng, nơi diễn ra chuyện tình giữa Kim Đồng và trại trưởng Long, đẩy cửa bước vào. Ngoài sân nước đục ngầu, mấy con gà chết trôi lềnh bềnh. Những con gà còn sống đứng chen chúc trên đống gạch xó nhà, rụt cổ, mũi chảy nước, rên rỉ.
Kim Đồng đầu nhức như búa bổ, răng va vào nhau lập cập hình ảnh lõa thể của trại trưởng Long chập chờn trước mặt. Do kích động nhất thời cậu đã giao hợp với cái xác còn mềm và ấm, nhưng sau đó cậu rơi vào một trạng thái hối hận sâu xa. Cậu căm ghét người đàn bà đó muốn rũ bỏ hình ảnh chị ta khỏi tiềm thúc nhưng không sao rũ được, chẳng khác trường hợp Natasa xưa kia, chỉ khác là, với Natasa thì là một thiên diễm tình, còn với Long Thanh Bình lại là cơn ác mộng. Từ lúc bị người ta thẩm vấn, cậu đã quyết tâm không khai tình tiết cuối cùng, cái tình tiết không đẹp chút nào. Tôi không hiếp chị ấy, cũng không giết chị ấy, chính là chị ấy ép tôi nhưng tôi không làm được, thế là chị ấy tự sát. Đó là toàn bộ lời khai của cậu.
Trưởng phòng bảo vệ chạy trở lại, vuốt nước mưa trên cổ nói:
- Mẹ kiếp, trương lên rồi, y như một con lợn đã cạo lông, kinh quá? - Ông ta vừa nói vừa vuốt cổ họng cho khỏi nôn..
Phía xa, ống khói đồ sộ xây bằng gạch của nhà ăn nông trường bộ bỗng nghiêng đi rồi đổ ập xuống mái nhà ăn có gắn hàng trăm miếng kính để ấy ánh sáng, nước bắn tung toé cùng với tiếng réo ào ào.
- Đổ rồi, nồi cháo mất hết rồi? - Anh nhân viên bảo vệ kinh ngạc kêu lên - Còn thẩm vấn con mẹ gì nữa, cơm không có mà ăn rồi!
Sau khi nhà ăn đổ sụp, cánh đồng phía nam hiện ra lồ lộ Điều kinh khủng là nước lũ kéo dài đến tận chân trời. Con đê Thuồng Luồng uốn khúc trên mặt nước, nước trong đê cao hơn mực nước ngoài sông rất nhiều. Mưa rào không đồng đều, trên trời như có những bình nước khổng lồ đi động, tới đâu là mưa xiên như những mũi tên cùng với tiếng rào rào, mặt nước nổi bong bóng, hơi nước mù mịt, mọi vật nhòa đi, không còn rõ hình thù. Nơi bình không tới thì mặt nước phản chiếu mảng trời tương đối sáng sủa. Nông trường Thuồng Luồng là nơi thấp nhất vùng đông bắc Cao Mật, nước của ba huyện đều dồn về đây. Tiếp theo nhà ăn, những căn nhà mái ngói tường đất của nông trường Thuồng Luồng lần lượt đổ ụp, nhận chìm trong nước lũ, chỉ mỗi dãy nhà kho do phần tụ phái hữu Lương Bát Đồng thiết kế là còn đứng vũng. ở trại gà, chỉ có khu chuồng là con trụ lại được vì xây bằng gạch lấy từ các phần mộ ở nghĩa trang đem về. Nước trong buồng đã lên tới mép dưới cửa sổ, những chiếc ghế băng trôi lềnh bềnh, nước đã ngấm ngang bụng Kim Đồng, chiếc ghế ngồi đội đít cậu lên.
Tiếng khóc như ri trong khu nhà tập thể nông trường, từng đám người ngụp lặn trong nước. Một người kêu to:
- Chạy lên đê, chạy lên đê mau
Nhân viên bảo vệ đạp đổ cửa sổ nhảy ra ngoài. Ông trưởng phòng chửi thề một câu, quay lại bảo Kim Đồng:
- Đi theo tao!
Tôi theo ông trưởng phòng ra sân. Ông người thấp bé, phải dùng hai tay rẽ nước để đi. Kim Đồng nhìn thấy một đàn gà đang đậu trên nóc nhà, bên cạnh chúng là con cáo đực ác ôn. Cái xác Long Thanh Bình từ trong nhà trôi ra, quẩn theo sau lưng cậu, cậu đi nhanh cái xác cũng trôi nhanh, cậu rẽ ngang, cái xác cũng rẽ ngang. Cậu sợ đến són cả ra quần. Cuối cùng, chị ta vướng tóc vào dây thép gai của bãi pháo, Kim Đồng mới được giải thoát. Những nòng pháo cao xạ nhô lên khỏi dòng nước đục ngầu, những xe tăng chỉ hở tháp và nòng pháo, y hệt những con rùa khổng lồ ló đầu ra xem nước lũ. Khi cả bọn ra gần tới đội cày thì khu trại gà đổ sụp.
Tại bãi xe của đội cày, người đứng chen chúc trên hai chiếc máy kéo nhãn hiệu ĐT của Liên Xô. Có người vẫn cố leo lên, nhưng kết quả là làm cho hàng loạt người đứng trên ngã xuống nước.
Ông trưởng phòng bảo vệ bị nước lũ cuốn đi, Kim Đồng được tự do nhờ có sự tiếp tay của nước lũ. Cậu nhập bọn với một số phần tử phái hữu, tay nắm tay tiến lên đê Thuồng Luồng, đi đầu là kiện tướng nhảy cao Vương Mai Tán, đi cuối là công trình sư Lương Bát Đống, đoạn giữa có Hoắc Lệ Na, Kỷ Quỳnh Chi, Kiều Kỳ Sa và một số người Kim Đồng không biết tên. Họ sử dụng cả chân lẫn tay hòa nhập vào dòng chảy phái hữu. Kiều Kỳ Sa nắm tay Kim Đồng. Quần áo dính bết vào da thịt, người nào người ấy trông như khỏa thân. Thói xấu khó bỏ, Kim Đồng thoắt cái đã lướt rất nhanh trên ba cặp vú hình dạng khác nhau của Hoắc Lệ Na, Kỷ Quỳnh Chi và Kiểu Kỳ Sa. Chủ nhân của ba cặp vú trong cảnh khốn cùng nên chúng có phần mệt mỏi; nhưng chúng vẫn đẹp, vẫn thanh khiết, vẫn tự do và lãng mạn, hoàn toàn khác với cặp vú chưa một lần khai hoa của Long Thanh Bình, vú mà rắn như thép nguội. Ba cặp vú trước mặt khiến Kim Đồng thoắt cái trở lại tuổi thiếu niên đầy mộng mơ, cậu cảm thấy mình như con bướm rời khỏi cái xác đen sì của Long Thanh Bình, p