
bom nổ chậm, thịt da chỉ còn là một đám bầy nhầy, tung tóe trên một diện tích gần nửa mẫu, chỉ còn bộ xương là còn vướng trên dây thép gai, nham nhở như bị xẻo bằng dao cùn. Cán bộ pháp y thận trọng nạy lấy miếng xương đầu có vết đạn giơ lên ngắm nghía hồi lâu, rồi kết luận kiểu ba phải: Vết đạn là do đầu nòng kề sát thái dương mà bắn. Có khả năng là tự sát, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng Kim Đồng giết.
Khi họ chuẩn bị giải Kim Đồng đi, liền bị đám phái hữu vây quanh. Kỷ Quỳnh Chi dựa vào mối quan hệ đặc biệt với trưởng phòng trinh sát, nói:
- Các anh mở to mặt mà xem chú nhỏ này? Nó có giống thằng hiếp dâm rồi giết người chút nào không? Người đàn bà ấy là một con ác quỉ, còn thằng nhỏ này vốn là học trò của tôi!
Trưởng phòng trinh sát bị cái đói và mùi hôi thối dày vò đến nỗi chỉ thiếu nước nhảy xuống sông tự tận. Ôn ta ngán ngẩm phán:
- Kết thúc vụ án! Long Thanh Bình tự sát, không phải Kim Đồng giết?
Rồi cùng với viên cán bộ pháp y nhảy lên xuồng cao su định cho chạy ngược dòng, không ngờ chiếc xuồng đột nhiên quay đầu, trôi xuống hạ lưu như một mũi tên.
Mùa xuân năm một nghìn chín trăm sáu mươi đầy đói khát, các phần tử phái hữu trong đội Phái hữu của nông trường Thuồng Luồng đều biến thành động vật ăn cỏ. Định lượng của mỗi ngày cho một người là bảy mươi gam lương thực, lại bị ăn bớt qua nhiều khâu, từ thủ kho, quản lý nhà ăn, và các yếu nhân của nông trường bộ, thành thử vào miệng phái hữu chỉ còn là bát cháo loãng có thể soi gương. Đã vậy, các phần tử phái hữu vẫn phải xây dựng lại nhà cửa, và được sự trợ giúp của trung đoàn lựu pháo đóng quân tại địa phương, họ còn trồng được mấy vạn mẫu tiểu mạch xuân. Để đề phòng trộm cắp, người ta trộn hạt giống với thuốc trừ sâu cực độc. Thuốc này kinh khủng đến nỗi những con giun, dế và một số côn trùng mà ngay cả chuyên gia sinh vật học phái hữu Phương Hóa Văn cũng không biết tên, chết dày đặc trên mặt đất, chim ăn phải những xác côn trùng này, đầu ngoẹo sang một bên mà chết, thú ăn phải xác những con chim này, nhảy dụng lên, chết liền. Khi tiểu mạch xuân cao ngang đầu gối thì các loài rau dại, cỏ dại cũng đưa nhau mọc. Những phần tử phái hữu vừa làm cỏ vừa nhặt rau dại bỏ vào mồm, nhai trệu trạo. Những phút nghỉ giải lao, mọi người ngồi trên bờ ruộng, ợ cỏ từ dạ dày lên miệng nhai lại cho kỹ. Nước bọt trong miệng toàn màu xanh, gương mặt người nào cũng vàng bủng ra, soi gương được.
Nông trường chỉ có mười người không bị phù thũng. Ông út Đỗ, giám đốc mới của nông trường không bị. Thủ kho Quốc Tử Lan không bị, Mã Thụy Liên và người nuôi ngựa giống tên là Trần Tam không bị, chắc chắn là họ đánh cắp thức ăn của ngựa. Ngụy Quốc Anh, đặc phái viên của công an không bị, con chó bécgiê của anh ta được nhà nước cung cấp thịt theo định lượng. Còn một người nữa tên là Chu Thiên Bảo cũng không bị. Anh này hồi nhỏ chế tạo bộc phá theo lối thủ công bị cụt ba ngón tay, về sau lại bị hỏng một mắt vì súng tự tạo bị phá nòng. Anh ta làm nhiệm vụ gác đêm cho nông trường, ban ngày ngủ, đêm khoác khẩu súng trường Tiệp, len lỏi các xó xỉnh như một bóng ma. Anh ta ngụ tại một căn nhà nhỏ lợp tôn, bên cạnh bãi vũ khí phế thải. Thường vào lúc đêm khuya có mùi thịt thơm tỏa ra từ căn nhà nhỏ của anh ta, mùi thơm khiến mọi người trằn trọc không sao ngủ được. Quách Văn Hào lợi dụng bóng đêm lần tới ngôi nhà nhỏ, vừa ló đầu vào nhìn liền bị ăn một báng súng. Con mắt độốc nhỡn của Chu Thiên Bảo lóe sáng trong đêm tối:
- Đ. mẹ thằng phản cách mạng, mày nhìn trộm gì đấy?
Anh ta chửi rất tục, tì đầu nòng súng vào sống lưng Quách Văn Hào. Quách Văn Hào cười nhăn nhở:
- Thiên Bảo, thịt gì vậy, cho tớ xin một miếng!
Chu Thiên Bảo ậm ừ:
- Có dám ăn không?
Quách Văn Hào nói:
- Loại có bốn chân thì tớ chưa dám ăn ghế băng; loại hai chân thì tớ chưa dám ăn thịt người!
Chu Thiên Bảo cười:
- Tớ luộc thịt người đấy!
Quách Văn Hào co giò bỏ chạy.
Cái tin Chu Thiên Bảo ăn thịt người chẳng mấy chốc đã lan đi rất nhanh. Mọi người bàng hoàng, đêm ngủ không dám nhắm mắt, chỉ sợ Thiên Bảo lôi đi ăn thịt. Vì chuyện này, Giám đốc Đỗ phải triệu tập riêng một cuộc họp để cải chính. Ông ta nói rằng, qua điều tra, thịt đó là thịt chuột Chu Thiên Bảo bắt trong xe tăng hỏng. Ông Đỗ kêu gọi mọi người, nhất là những phần tử phái hữu đừng làm bộ làm tịch, học tập Chu Thiên Bảo khai thác nguồn thức ăn để cầm cự cho qua những ngày đói kém, tiết kiệm lương thực nhằm chi viện cho những người trên thế giới còn khổ hơn mình. Vương Tư Viễn, phần tử phái hữu của trường đại học Nông nghiệp đề xuất nuôi nấm trên gỗ mục, được giám đốc Đỗ phê chuẩn. Nửa tháng sau, nấm của anh ta đã gây ra một vụ ngộ độc hơn một trăm người thượng thổ hạ tả, tám mười tám người rối loạn thần kinh, nói năng lảm nhảm. Cục Công an coi đây là một vụ đầu độc, do vậy mà giám đốc Đỗ bị kỷ luật, Vương Tư Viễn từ phái hữu trở thành phái cực hữu. Do kịp thời cấp cứu, tất cả đều tai qua nạn khỏi, chỉ mỗi Hoắc Lệ Na ngộ độc quá nặng, không cứu được. Về sau, người ta rỉ tai nhau, nói rằng Hoắc Lệ Na có quan hệ ám muội với Trương Rỗ