
m ngồi xe đến đây đi, để anh yên tâm hơn."
Anh cũng đã nói đến nước này rồi, Chử Điềm đành phải đồng ý. Hôm sau, Chử
Điềm hiếm có được một ngày ngủ nướng hiếm hoi. Ăn qua loa cơm trưa xong
liền ngồi xe chạy thẳng đến bến xe miền Đông.
Chuyến xe đầu
tiên đến nơi đóng quân khởi hành lúc hai giờ. Chử Điềm đến hơi sớm, cô
xách hai chiếc túi lớn ngồi lên xe. Chừng mười phút sau xe đã đầy người. Chử Điềm ngồi gần cửa sổ, nhìn đám người đông nghịt, cảm thấy thật may
mắn. May là đến sớm nếu không ngay cả nơi đặt chân cũng không có.
Tuy nhiên Chử Điềm không đắc ý được bao lâu, đến khi xe chạy ra khỏi cửa
Bắc vào vùng ngoại thành, bụi đất ngoài cửa rối rít bay vào xe, khiến cô ho khan không ngừng. Cô vội vàng đóng cửa kính xe, quấn khăn lụa che
mặt và tóc. Nhìn lại những người khác, có lẽ họ thường xuyên đi tuyến
này nên đã sớm quen.
Xuyên qua tấm chăn lụa mỏng, Chử Điềm
nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Xe dần dần chạy khỏi thôn xóm sầm uất, lái về
phía vùng ngoại thành đầy cỏ hoang. Thỉnh thoảng xe dừng lại nơi xóm
làng thưa thớt mới có một nhóm người đi xuống. Chử Điềm vốn nghĩ có lẽ
xung quanh nơi đóng quân sẽ sầm uất hơn nơi này một chút. Tuy nhiên nhìn số người trên xe càng ngày càng ít, cùng với cảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng hoang vắng, nhất thời cô có một dự cảm xấu.
Cô không phải... ngồi nhầm xe rồi chứ?
May mà trong xe còn có một ông cụ vừa hay định đến thôn X. Hỏi xong, cô mới xác nhận mình không lên nhầm xe. Chử Điềm thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo
lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Nơi đóng quân này hoang vu quá thì phải? Lẽ nào
vì mục đích giữ bí mật nên mới lựa chọn... chỗ hẻo lánh đến thế sao? Vừa nghĩ như vậy, Chử Điềm nhất thời cảm thấy rất có khả năng này.
Sau khi xe đến trạm, Chử Điềm đi theo ông cụ xuống xe, lại đổi một chuyến xe khác đến thôn X.
Ông cụ vừa xuống xe đã lập tức dẫn cô đi vào thôn. Thấy Chử Điềm đi chậm
chạp, ông cụ còn xách giúp cho cô một túi đồ. Trong lòng Chử Điềm cảm
kích, nhưng không thấy nhẹ nhõm đi chút nào. Trên thực tế cả người cô đã hơi mệt mỏi, trên lưng đầm đìa mồ hôi, chiếc váy chiffon của cô đã sớm
ướt đẫm .
Giờ khắc này Chử Điềm có chút hối hận. Đang do dự
có nên gọi điện thoại cho Từ Nghi đến đón hay không thì ông cụ đã dừng
lại, chỉ về phía bên phải ngã tư đường phía trước, ông nói:
"Quẹo hướng đó đi hai tram mét nữa là đến. Nơi đó không cho phép người lạ ra
vào bừa bãi, tôi không thể đưa cháu vào trong được."
Chử Điềm vô cùng cảm ơn ông, tiễn ông cụ đi rồi mới cầm đồ đi vào trong. Đi
không bao xa đã nhìn thấy một trụ sở lớn được xây tường chắn xung quanh. Bên ngoài trụ sở dựng một tấm bảng, trên đó viết tám chữ to “Vệ binh
thiêng liêng bất khả xâm phạm”. Lòng Chử Điềm nhẹ nhõm hẳn, tìm được
đúng chỗ rồi, không bị lạc đường. Trong lúc nhất thời bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô bước nhanh đến, nhìn thấy anh lính gác
đứng ngoài cửa, vốn định đến bắt chuyện chào hỏi, nhưng trong lúc thoáng nhìn vào bên trong, Chử Điềm đã đứng sững sờ.
Đập vào mắt là hai tòa nhà doanh trại cao hai tầng đối diện cổng vào. Hai
bên con đường chính từ tòa nhà nối thẳng ra cửa lớn, mỗi bên dựng hai
giá mây, trên đó mọc đầy rau quả sum suê. Còn bên phải tuyến đường chính lại có một dãy lán nhựa to. Ngay thời khắc này, trong đầu Chử Điềm hiện lên hai chữ: Nông trường.
Đơn vị mới mà Từ Nghi nói... chính là nông trường này sao?
Sau khi nhận ra được điều này, Chử Điềm quả thật muốn ngất xỉu.
Nhận được thông báo của trạm gác cổng, Từ Nghi ra đón Chử Điềm. Lúc anh ra tới đã nhìn thấy cô sắp khóc rồi.
Chử Điềm cũng nhìn thấy anh, trố mắt ra hai giây rồi quay ngoắt người đi.
Từ Nghi không khỏi cúi đầu đánh giá mình. Lúc mới vừa nhận được thông
báo, anh đang bận trồng trọt ở sau vườn. Sau khi nghe tin Chử Điềm đến,
anh đã vội vã chạy ra, áo sơ mi và quần quân trang vẫn còn lấm lem không ít bùn đất.
Thật ra thì anh đã chuẩn bị một bộ quần áo sạch
sẽ ở ký túc xá để thay lúc đón cô, không ngờ cô lại lén lút đến trước.
Trước đó Từ Nghi đã từng tưởng tượng ra cảnh cô đến đây, nhất định là
không vui mừng rồi, nhưng chỉ hi vọng là cô đừng tức giận thôi. Vậy mà
tình huống bây giờ không có tệ nhất mà chỉ có tệ hơn. Đành chịu, anh
cũng chỉ có thể kiên trì xông pha gian khổ vậy.
Từ Nghi tiến lên, nhìn nhìn hai túi đồ to đùng dưới đất và bóng dáng mảnh mai đang đưa lưng về phía mình, anh khẽ nói:
"Đến rồi hả?"
Từ Nghi nói chuyện với cô bằng giọng lấy lòng thế này là chuyện vô cùng
hiếm có. Nhưng Chử Điềm hoàn toàn không muốn để ý đến anh. Cô hiểu rất
rõ người đàn ông này, nếu như không phải chột dạ, anh đời nào đối với cô như vậy chứ.
Từ Nghi cũng biết mình giấu kín cô chuyện này
lâu như vậy, lại dành cho cô một sự bất ngờ lớn đến thế, cô có vẻ mặt
này cũng là bình thường thôi. Cho nên anh không vội vàng giải thích cho
mình, khom lưng cầm đồ lên. Anh nắm tay Chử Điềm định kéo cô quay lại:
"Theo anh vào trước đi."
"Em không vào!" - Chử Điềm khẽ nói, hất tay anh ra.
Từ Nghi vốn định dẫn người vào trong rồi mới dỗ dành sau, nhưng bây giờ
ngay cả cửa cô cũng k