
hông hề nao núng: “Ngồi qua bên kia.”
Thấy anh nghiêm túc như vậy, Chử Điềm hơi nổi điên lên. Thế này rốt cuộc là
ai đón ai? Đáng ra cô không nên xung phong đến đây mới phải.
Từ
Nghi chỉ nhìn cô mà không nói lời nào. Hai người giằng co chừng hai ba
phút thì Chử Điềm đóng cửa sổ xe lại. Từ Nghi nhìn qua cửa sổ phát hiện
cô cầm lấy túi miễn cưỡng ngồi qua vị trí lái phụ.
Cuối cùng cũng chịu thua rồi.
Từ Nghi khẽ nhướng mày, mở cửa lên xe.
Người nào đó bị cướp quyền không cam lòng: “Làm như anh lái xe giỏi lắm vậy.” Chắc gì đã lái nhiều bằng cô?
Như biết được suy nghĩ trong lòng cô, Từ Nghi nói: “Anh rất ít khi lái xe.”
“Vậy anh còn dám lái?” – Chử Điềm quắc mắt nhìn anh.
Từ Nghi “À” một tiếng không vui: “Dù sao cũng không khó lái bằng xe tăng.”
Chử Điềm á khẩu. Cô phục sát đất!
Sau khi tỉnh táo lại, Chử Điềm không tránh khỏi buồn bực. Từ lúc anh từ Tứ
Xuyên về thành phố B trước cô, vợ chồng họ đã gần hai tháng không gặp
mặt rồi. Vốn là cõi lòng cô tràn đầy mong đợi, cho đến lúc nhận được
điện thoại của Từ Nghi mới chẳng màng hết thảy chạy đến đón anh. Cô biết rõ anh là kiểu người gì. Từ ngoại thành về đến nhà họ vốn không nhiều
chuyến xe, mà Từ Nghi lại hay nhường chỗ cho người khác, chắc chắn sẽ
đứng suốt cho đến khi về đến nhà.
Nhưng cô không nghĩ tình
huống lại thế này. Cô đã có kinh nghiệm lái xe hai năm, rất hiếm khi xảy ra tình trạng như hôm nay. Giống như mới vừa rồi nếu như không phải cô
thắng xe kịp thời thì hai chiếc xe nhất định đã đụng nhau rồi.
Vừa nghĩ thôi đã thấy sợ. Chắc hẳn anh cũng lo lắng cô lái xe đến, không
tìm được chỗ dừng rồi lại xảy ra chuyện, nên mới bảo cô lái đến ngã tư
rồi quẹo vào. Nào ngờ đâu tự dưng giữa đường xông ra một chiếc xe điện
chạy ẩu.
Quả thật là không thể ngờ đến mà!Chử Điềm quay đầu
nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Từ Nghi yên lặng lái xe, thỉnh thoảng nghiêng
đầu nhìn Tử Điềm, anh phát hiện cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ suốt, liền
biết cô còn đang giận dỗi. Kể ra anh phải là người giận mới đúng. Anh
biết trước giờ cô vẫn tự lái xe đi làm, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến cảnh cô lái xe, anh cảm thấy hốt hoảng vô cùng. Điều này thật sự trước
nay chưa từng có.
“Sau này đi làm bằng tầu điện ngầm đi, nếu không có việc gì thì hạn chế lái x era ngoài.” Từ Nghi phá vỡ sự im lặng.
Có chịu thôi hay không đây? Chử Điềm cố nén những lời này, khẽ hừ một tiếng:
“Chính trị viên Từ, hằng năm anh sống ở vùng ngoại thành làm sao hiểu được nỗi khổ của lớp người đi làm như bọn em chứ. Đi tầu điện ngầm à? Không chen chết là may lắm rồi.”
Vẻ mặt của chính trị viên Từ vẫn như cũ: “Nhiều người đi làm bắng tầu điện ngầm như vậy, anh đâu thấy ai bị chen chết đâu.”
Chử Điềm tức giận quắc mắt nhìn anh: “Em mỏng manh, được chưa?”
Nghe vậy, Từ Nghi nhìn sang cô, lại quay đầu đi, khẽ cười.
“Anh cười cái gì?” – Chử Điềm ôm túi nhìn anh đầy khó hiểu.
“Không có gì.” Từ Nghi cười đáp. Trên đường trở về anh còn đang suy nghĩ, nhìn thấy cô sẽ nói gì đầu tiên.
Sau khi lĩnh giấy kết hôn chưa tới hai mươi ngày anh đã phải về đơn vị,
lần đầu tiên gặp nhau sau hai tháng xa cách có thể nói là tâm trạng anh
rất phức tạp. Cũng không biết tại sao vào khoảnh khắc khi nãy đột nhiên
tất cả đều lắng xuống.
Lấy lại tinh thần thấy vẻ mặt Chử Điềm nhìn anh kỳ lạ, Từ Nghi hắng giọng hỏi ngược lại: "Tối nay ăn gì?"
Chuyển qua đề tài này chẳng thông minh chút nào. Song, Chử Điềm kiềm chế mấy
lời nhạo bang, thay vào đó cô nói: "Có gì thì ăn đó."
Chính trị
viên Từ lập tức im lặng. Về đến nhà, Từ Nghi cởi áo khoác ra đi kiểm tra tủ lạnh. Trong tủ lạnh có không ít thức ăn, tốt hơn tưởng tượng của anh nhiều. Từ Nghi mở ngăn mát ra, ngoại trừ một lốc sữa tươi và một chút
rau dưa ra thì tất cả đều là hóa mỹ phẩm và mặt nạ dưỡng da của cô.
Chử Điềm đi ngang qua phía sau anh, nhìn thấy bóng lưng anh hơi có vẻ cứng
đơ bỗng tâm trạng tốt lên khó hiểu. Cô chọc chọc vào vai anh: "Nghĩ ra
làm món gì chưa?"
Từ Nghi quay đầu lại nhìn cô một cái, tâm trạng hơi phức tạp. Anh đứng yên trước tủ lạnh một lát rồi cởi nút cổ áo sơ
mi, vẻ mặt bình tĩnh bỏ đi.
"Anh đi đâu thế?" Chử Điềm hỏi.
"Tắm trước đã." Sẵn tiện suy nghĩ xem trong điều kiện hiện có phải làm bữa tối như thế nào mới ngon.
Chử Điềm khẽ lè lưỡi. Cũng đâu phải làm mãn hán toàn tịch(1), còn phải tắm
rửa trước rồi thắp hương à? Cô cúi người xuống, lấy thức ăn ra, lặng lẽ
chạy vào nhà bếp.
(1) Mãn hán
toàn tịch là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu
và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh
và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Không thể phủ nhận trong
nhà có thêm một người cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Đi đến đâu cũng có
hơi thở phụ nữ. Có điều không biết cô vợ nhà anh lúc nào mới có thể thổi thêm một chút hơi thở cuộc sống nữa đây? Từ Nghi nhìn đống mỹ phẩm bày
trên kệ bồn rửa mặt trong phòng tắm, lại nhớ đến mấy thứ trong ngăn mát
tủ