Old school Easter eggs.
Bảy Kiếp Xui Xẻo

Bảy Kiếp Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323622

Bình chọn: 9.00/10/362 lượt.

ấy mình sắp ngoẻo rồi…

Ngọc Đế hài lòng gật đầu: “Ừm, nếu đã vậy Tiểu Tường Tử còn điều gì muốn nói không?”

Ta muốn nói, tơ hồng trong điện Nguyệt lão là do chính lão già kia say

rượu buộc lung tung, đã lung tung rồi thì để lão buộc lung tung nốt đi,

cần gì phải dùng cái chiêu độc ác đó làm khổ ta!

Ta quay đầu nhìn Nguyệt lão cúi đầu đứng trong hàng đại thần bên phải điện Lăng Tiêu,

lão cũng đang tội nghiệp nhìn ta, trưng ra vẻ xin ta đừng vạch tội lão.

Ta quay đầu đi, hít sâu liên tục, mất một lúc mới trở lại bình thường:

“Thần có thể chửi đổng không?”

“Không thể.”

“Thần… không còn gì để nói.”

Ngọc Đế hài lòng gật đầu, liếc mắt sang tên khốn bên cạnh: “Sơ Không, ngươi còn gì muốn nói?”

Sơ Không… Thì ra gã này đúng là kẻ cầm đầu mười hai tên đồng tính trong

phủ Mão Nhật Tinh Quân, coi sóc tháng đầu tiên trong năm ở nhân gian.

Giờ mới biết được thân phận của kẻ cùng trải qua bảy kiếp tình duyên với mình, ta ngửa đầu nhìn cái trần gỗ hào nhoáng trên điện Lăng Tiêu, cái

thế giới này nực cười tới cỡ nào chứ?

Tên thối tha bên cạnh ta

trầm mặc hồi lâu, tới khi ta cũng tò mò nhìn hắn, tên đó mới phờ phạc

nói: “Lần này làm rối tơ hồng của điện Nguyệt lão, quả thật là lỗi của

chúng thần, nhưng thần có thể thề với Mão Nhật tinh quân, chắc chắn nàng ta làm rối tơ hồng nhiều hơn thần, vậy nên, có thể khiến kiếp nào nàng

ta cũng thê thảm hơn thần không?”

Ta điên tiết, lại muốn lột quần hắn ra. Vai bỗng nặng trịch, hóa ra là Lý Thiên Vương đi tới bên ta, đè ta xuống, bình tĩnh đáp: “Ta sẽ suy xét công bằng ưu nhược của từng

người.”

Tuy hình dáng đã thay đổi, nhưng tính cách công minh

chính trực của ông ta vẫn vẹn nguyên, ta xót xa mà cảm kích gật đầu,

bỗng thấy thế giới này vẫn còn tình thương.

Chuyện này đã phán

quyết xong, ai về nhà nấy, bước ra khỏi cửa lớn của điện Lăng Tiêu, dù

cách rất xa nhưng ta vẫn nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lý Thiên

Vương: “Ta thích coi màn nàng dâu nhỏ vất vả theo đuổi tướng công lắm. A ha ha ha ha!”

Ta đứng trong tiếng gió rì rào của Thiên giới, dần dần hóa đá thành một hình bóng cô đơn.

Sau khi đưa ta tới Địa phủ, Nguyệt lão vỗ vai ta, thở dài thườn thượt:

“Tiểu Tường…” Ta lừ mắt nhìn lão, Nguyệt lão thức thời nuốt từ “Tử” vào

trong bụng, rồi lại buông tiếng thở dài: “Con đi chuyến này, điện Nguyệt lão biết bảo ai trông coi, lão già ta biết xoay sở sao đây?”

Ta bĩu môi: “Lão uống ít rượu đi một tí là đã tích đức cho con rồi.”

Nguyệt lão cô đơn mân mê chòm râu bạc, ta cũng thấy hơi không đành lòng. Lão

già này tuy bình thường hơi ki bo, hơi ngẫn ngờ, hơi không đáng tin,

nhưng nói chung vẫn đối xử tốt với ta, không nghiêm khắc hay rầy la như

những Tiên Quân khác đối xử với tiên đồng của mình, ta mềm lòng an ủi

lão: “Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, bảy kiếp tình duyên cùng lắm cũng chỉ mất một năm, chẳng mấy chốc con sẽ về thôi.”

Nguyệt lão lắc đầu thở dài, cô đơn còng lưng đi về.

Nhìn bóng lão khuất hẳn trong bóng tối u ám của Địa phủ, ta mới quay lại

quan sát tòa điện thờ cao sừng sững, bốn chữ “U Minh Địa Phủ” có vẻ cực

kì u ám. Lấy bầu rượu bên hông ra, ta ngửa đầu uống một ngụm lớn, cất

bước tới điện thờ.

Ta nghĩ, có gì đáng sợ chứ, coi như trải sự đời tí thôi mà.

Số lượng quỷ ngày càng nhiều hơn, xếp thành sáu hàng nghiêm chỉnh trước

cầu Nại Hà. Sáu tên tiểu quỷ phân công nhau chia canh cho đám quỷ hồn

đang xếp hàng, Mạnh bà to béo chỉ ngồi một bên nhàn nhã ngủ gật.

Ta chọn bừa một hàng rồi đứng vào ngay ngắn, dòng người chậm rãi chuyển

dịch. Mãi đến khi canh đã phát tới tận tay mà ta vẫn không thấy tên nhãi Sơ Không đâu, đang nghĩ có phải hắn đã đầu thai rồi hay không thì đột

nhiên một ánh sáng vàng bùng lên giữa Địa phủ tối tăm, khiến lũ quỷ lóa

cả mắt.

Sau đó ta nhìn thấy một tên ngang ngược áo đỏ, không phải kẻ đó thì là ai?

Lúc này bên cạnh hắn còn một cô gái mặc váy hồng, Sơ Không không còn vẻ

hung hãn khi đánh nhau với ta nữa, mà thay vào đó là ánh mắt dịu dàng

nhìn nàng ta, trong Minh phủ lặng ngắt, ngoài tiếng nước sông Vong Xuyên chảy róc rách thì không còn âm thanh gì khác, giọng hắn vọng rõ ràng

vào tai từng con quỷ.

“Oanh Thời, đừng lo, huynh sẽ về nhanh thôi. Cùng là đàn ông với nhau, Lý Thiên Vương sẽ không làm khó huynh đâu.”

“Dẫu thế Sơ Không ca ca vẫn phải chú ý an toàn, nghe nói Tiểu Tường Tử ở

điện Nguyệt lão kia rất lập dị, huynh… huynh ở cạnh nàng ta, nhớ cẩn

thận đề phòng…”

Ta nhìn trời, ngẫm lại xem rốt cuộc mình đã làm ra cái trò lập dị gì mà khiến con nhóc xinh đẹp ngây thơ này lại nghĩ như thế.

Tiểu quỷ khục khặc hai tiếng, nhắc ta nhận bát canh. Ta cười gượng, đang

định ngoan ngoãn ngẩng đầu uống hết thì chợt nghe thấy thằng nhãi Sơ

Không kia ngông cuồng nói: “Muội yên tâm, mặc dù con nhóc đanh đá đó lập dị, nhưng cả trí lực và vũ lực đều không bằng huynh, chỉ dựa vào nó thì không làm gì được huynh đâu.”

Gân xanh trên trán nổi lên, ta nheo mắt lại, ngoảnh đầu nhìn về phía tên khốn kiếp kia.

Sơ Không lại nói: “Đợi sau khi huynh sai bảo Tiểu Tường Tử như thái giám

bảy kiếp xong