pacman, rainbows, and roller s
Bẫy Văn Phòng

Bẫy Văn Phòng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322531

Bình chọn: 8.00/10/253 lượt.

ất cơ

bản nhất của một người bán hàng giỏi.

Sau đó, không khí của bữa

ăn có phần vui vẻ hơn, nhưng Đàm Bân lại nhận thấy có điều gì đó khác

biệt. Số lần ánh mắt của Trình Duệ Mẫn dừng lại trên cơ thể cô càng lúc

càng nhiều.

“Cô ấy sẽ ngồi vào vị trí của cậu chứ?” Nhân lúc Đàm Bân đi vệ sinh, Trình Duệ Mẫn ghé sát tai Dư Vĩnh Lân, khẽ hỏi.

“Ai? Cậu bảo Đàm Bân ư?”

“Ừm.”

“Không thể nào. Cô ấy còn quá trẻ, chưa chịu nổi áp lực công việc.”

“Vậy còn ai có khả năng ngồi vào vị trí đó hơn?”

“Thực ra thì không có.” Dư Vĩnh Lân cười khổ. “Thời gian cậu ở MPL còn nhiều

hơn tôi, Kenny Lưu là người như thế nào, cậu hiểu rõ hơn tôi mà.”

Lưu Bỉnh Khang là người Đài Loan nhưng lại lấy trọn bộ Bàn về đánh lâu dài

của Mao Trạch Đông làm sách gối đầu giường, thuộc làu làu. Câu mà ông ta tâm đắc nhất chính là: “Đấu với trời, đấu với người cũng là niềm vui

bất tận.”

Một người như vậy làm sao có thể dễ dàng để người khác

thăng tiến chứ? Điều ông ta muốn là thuộc hạ phải luôn cam tâm tình

nguyện phục tùng, cống hiến, ông ta không bao giờ để lòng ham muốn của

người khác được thỏa mãn, nhưng cũng không dễ dàng nói ra điều đó.

Trình Duệ Mẫn xoay xoay chiếc cốc đang cầm trong tay, không nói gì.

Sau bữa cơm, Dư Vĩnh Lân vội vã trở về nhà để lo cho bà xã. Anh quay sang ôm Đàm Bân thật chặt. “Cô bé ngoan, hãy bảo trọng!”

Trình Duệ Mẫn đưa cô về nhà.

Trên đường đi, cả hai người chẳng nói với nhau lời nào, trong không gian

chật hẹp của chiếc xe nhỏ, chỉ có tiếng máy điều hòa kêu “ù… ù… ù”. Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên đường vành đai ba phía đông, ánh đèn rực rỡ,

từng chùm ánh sáng lấp lánh kéo dài đến cuối con đường.

Đàm Bân chống tay lên đầu, có chút mệt mỏi, chỉ muốn nhanh nhanh về đến nhà, chạy ào vào phòng tắm, tắm một cái rồi đi ngủ.

Kỹ năng lái xe của Trình Duệ Mẫn thật không tồi, xe chạy êm ru.

Đàm Bân cảm thấy cần phải nói một vài câu, khẽ cất tiếng: “Nhà tôi ở hơi xa, làm phiền anh phải đi vòng một đoạn đường dài.”

“Đừng khách sáo, đây là vinh hạnh của tôi mà. Được đưa một cô gái xinh đẹp như cô về, cơ hội không có nhiều đâu.”

Những lời nói của Trình Duệ Mẫn cũng khéo léo và điêu luyện như kỹ năng lái xe của anh vậy, không tìm ra bất cứ sơ hở nào.

“Anh nói thế nào mà tôi nghe có vẻ rất không thành thật!”

Trình Duệ Mẫn khẽ nhếch miệng cười. “Cherie, có phải các cô gái giống như cô thường có thói quen nghi ngờ tất cả không?”

“Một phần, chỉ có một phần thôi.” Đàm Bân cố ý nhấn mạnh. “Còn phần lớn họ vẫn rất truyền thống.”

“Haizz, cô có thể nói rõ hơn, các cô gái nữ tính truyền thống là như thế nào không?”

Đàm Bân suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Sùng bái đàn ông vô điều kiện, gặp

phải việc khó khăn thì dễ dàng rơi nước mắt, luôn tin tưởng rằng bạch mã hoàng tử sẽ đưa họ ra khỏi lâu đài của con rồng độc ác.”

Trình

Duệ Mẫn nghiêng đầu, nhìn Đàm Bân qua tấm gương chiếu hậu. “Những lời

này nghe thì rất phong độ, hiệp nghĩa, nhưng kỳ thực lại rất khắc

nghiệt, cô có biết không?”

Đàm Bân nhướn mày. “Tôi rất muốn nghe để biết tường tận.”

“Cũng giống như các cô vậy, người đàn ông được chọn phải có một nền tảng gia

đình tốt, được tiếp nhận một nền giáo dục chất lượng cao, lại còn phải

có cơ hội thích hợp để phát triển tài năng, độc lập về kinh tế, dẫu sao

thì mẫu người đó cũng rất ít. Những người khác, các cô đâu có chọn, bởi

các cô không dựa vào đàn ông thì có thể dựa vào ai?”

Đàm Bân cơ

hồ như bị dọa cho sợ hãi, vội cười nói: “Nghe rồi, nghe rồi, giống hệt

phát ngôn của người đại diện cho Liên đoàn phụ nữ quốc tế. Kỳ thực, anh

cũng là một đại diện của chủ nghĩa đàn ông biến tướng, cái gì gọi là

không lựa chọn? Chỉ số hạnh phúc của một bộ phận các cô gái này rất cao, anh có biết không?”

Nếu như có thể, ai lại muốn bản thân mình bị đặt vào nơi đất cát khô cằn, không được che đậy, mặc cho gió thổi mưa

rơi? Đàm Bân cảm thấy mình sớm đã trở thành miếng chanh bị vắt hết nước, đừng nói là nước mắt, ngay cả bản năng khóc thút thít của người phụ nữ

trong cô hình như cũng dần biến mất.

Trình Duệ Mẫn nhìn cô chăm chú. “Cô vẫn còn trẻ, thật sự rất trẻ.”

“Anh lại đang tâng bốc tôi phải không?” Đàm Bân đưa tay dụi dụi mắt.

Trình Duệ Mẫn phanh xe, cười nói: “Đến rồi.”

Đàm Bân giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt là một bãi cỏ tối đen như mực, ánh sáng lờ mờ từ mấy tòa nhà trước mặt hắt ra, quả nhiên xe đã

dừng đúng trước tòa nhà nơi cô ở.

“Sao anh biết được chỗ tôi ở?”

Trình Duệ Mẫn xuống xe, bước sang cánh cửa bên kia, mở cửa xe cho cô, nhẹ

nhàng nói: “Cô quên rồi sao, chúng ta đều làm sale, bí quyết quan trọng

đầu tiên là gì?”

Nỗ lực bằng mọi cách để tìm ra tất cả những

thông tin của khách hàng mục tiêu, môi trường trưởng thành, trình độ học vấn, gia đình, sở thích…

Đàm Bân đương nhiên không quên.

Nhưng Trình Duệ Mẫn xem cô là cái gì? Là khách hàng mục tiêu ư?

Đàm Bân không thốt nên lời.

Trình Duệ Mẫn dõi mắt nhìn theo cô cho đến tận lúc bóng cô khuất sau cánh cửa lớn bật đèn sáng choang của khu chung cư rồi mới khởi động xe, rời đi.

Trong thang máy có một tấm gương cao đến nửa