
ơi
trúng xuống người anh ta. Kết quả khám nghiệm tử thi cũng chứng thực
dự đoán này, nguyên nhân cái chết là do va đập mạnh làm dập nát nội
tạng.
Toàn bộ đồ dùng cá nhân đều để trong xe, không thấy có gì bất thường.
Thẩm Bồi thì mất tích.
Cảnh sát lấy hiện trường vụ tai nạn xe làm trọng tâm rồi tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy chiếc giày dính máu này.
Nơi tìm thấy chiếc giày là một đám cỏ tươi tốt đẫm nước, mấy ngày mưa bão
liên tiếp, tất cả vết tích đều bị trôi sạch. Ba ngày tìm kiếm tiếp theo
vẫn không có kết quả gì. Trước và sau khi xảy ra tai nạn đã xảy ra những chuyện gì, không ai biết. Thẩm Bồi sống không thấy người, chết không
thấy xác.
Lời trần thuật của người cảnh sát trẻ chỉ đến đây.
“Cô gái, giờ thì cô có thể nói được rồi chứ?” Người cảnh sát đứng tuổi hỏi.
Đàm Bân thất thần nhìn ông ta.
Người cảnh sát đứng tuổi vốn quen với cảnh sống chết, vẫn truy hỏi không ngừng: “Thẩm Bồi nói gì với cô trong điện thoại?”
Đàm Bân cúi mắt, rất khó mở lời: “Anh ấy than thở đường đi không tốt.”
“Còn gì nữa?”
“Anh ấy chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”
Hai người cảnh sát kinh ngạc nhìn nhau, sau đó hỏi: “Chỉ thế thôi à?”
Còn nữa, anh bảo cô đi ăn với người khác, cô liền vui vẻ đi.
Cũng có thể khi anh gặp chuyện không may, cô đang ngồi ăn uống, cười nói vui vẻ với Trình Duệ Mẫn.
Đàm Bân cúi thấp đầu, nghe rõ tiếng răng va vào nhau.
Họ hỏi những câu khác, cô trả lời không đâu vào đâu, câu sau không khớp câu trước.
Thấy tinh thần cô không ổn định, cảnh sát biết rằng có hỏi cũng không thu
được gì, đành thôi. Họ để lại cách liên lạc rồi cáo từ.
Hoàng Cẩn đưa cho cô một cốc trà nóng rồi ngồi xuống bên cạnh.
Đàm Bân như bắt được ngọc, hai tay giữ chặt, ngón tay lạnh băng dần ấm lại.
Hoàng Cẩn thở dài. “Xin lỗi, bọn họ nhất định muốn gọi cô đến để hỏi.”
Đàm Bân áp cốc trà lên trán, nhắm mắt, không nói.
“Cô đừng lo, Thẩm Bồi là người tốt, chú ấy sẽ được phù hộ, không có chuyện gì đâu.”
Đàm Bân vẫn không nói gì.
Hoàng Cẩn đặt tay lên bàn tay cô, ánh mắt đầy sự đồng cảm. “Cảnh sát chưa từ bỏ đâu. Họ vẫn đang tìm chú ấy, họ bảo chúng ta chờ tin tức.”
“Họ hỏi tôi nhiều như thế rốt cuộc là vì sao?” Đàm Bân đã bắt đầu bình tĩnh lại.
“Có hai tên tội phạm ma túy bị truy nã, gần đây cũng trốn trong thảo
nguyên, gần hiện trường xảy ra vụ tai nạn cũng phát hiện ra tung tích
của bọn chúng.”
Đầu óc trì độn của Đàm Bân lại bắt đầu chuyển động. “Họ nghi ngờ Thẩm Bồi có liên quan đến bọn tội phạm ma túy?”
“Cũng không phải, quy trình làm việc của họ là như vậy. Tất cả các khả năng, phải loại bỏ từng cái một.”
Đàm Bân cúi đầu uống nước nhưng vừa uống được một ngụm thì ho đến cong người, mặt đỏ bừng.
Hoàng Cẩn vỗ vỗ lưng cô, không kìm được lại thở dài.
Gặp phải việc như thế, người ngoài dù có đau lòng thế nào cũng chỉ là người ngoài, cảm giác như dao cắt thì chỉ có người thân mới cảm nhận được.
Đàm Bân đứng dậy, nhìn căn phòng. Rèm cửa sổ buông thấp, dưới cửa sổ là một bể cá cảnh, không gian vô cùng yên tĩnh.
“Hai bác vẫn khỏe chứ ạ?” Cô hỏi.
“Chú bị tăng huyết áp, phải vào viện theo dõi, cô đang chăm sóc chú.” Dừng
lại một lát, Hoàng Cẩn lại bổ sung: “Tạm thời họ không muốn gặp ai.”
Đàm Bân gật đầu, cô hiểu.
Lúc này cô muốn tìm một góc để giấu mình. Không cần nói chuyện, không cần giải thích, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười.
Cho đến khi rời khỏi nhà Thẩm Bồi, cô mới có cảm giác đau, ngực như bị ai
đâm một dao, hơi thở như bị thiêu đốt, đau đến mức cô không muốn hít thở nữa. Cổ họng như bị ai đó nhét hòn đá chặn ngang, cô muốn khóc nhưng
nước mắt lại không thể rơi.
Lái xe ra khỏi cửa, nắm chặt vô
lăng, cô cảm thấy đã choáng váng do bị hạ đường huyết, trước mặt là
chuồn chuồn bay loạn xạ.
Nhìn thấy đèn đỏ phía trước, cô nhấn phanh, đỗ sau chiếc xe Jetta cũ, nhắm hai mắt đau buốt.
Cũng chỉ có tầm mười giây thôi, cô nghe thấy tiếng nhấn ga của chiếc xe
phía trước. Cô cho rằng chuyển đèn rồi nên ngồi ngay ngắn lại, chuẩn bị vào số để đi.
Chiếc Jetta phía trước lại không có động tĩnh gì, cô đang cảm thấy có chút kỳ quái thì thấy đèn lùi của chiếc Jetta sáng lên.
Đàm Bân giật mình kêu to: “Tôi ở phía sau!”
Cô vội ấn còi để đối phương dừng xe.
Nhưng chiếc Jetta lại không thèm để ý, vẫn lùi, Đàm Bân nắm chặt vô lăng.
Một tiếng động lớn vang lên, đuôi chiếc xe phía trước chạm vào xe cô, lưng Đàm Bân đập vào ghế, đầu óc trống rỗng.
Sau hai phút, cô mới định thần lại sau giây phút hồn bay phách lạc, không
kiềm chế được lửa giận ngùn ngụt. Cô lập tức xuống xe xem tổn thất,
mui xe chiếc Bolaris của cô đã cong lên, đèn lớn bị vỡ tan.
Cô
lấy điện thoại, định gọi 110 thì cửa xe bên ghế lái của chiếc Jetta
mở ra, một người phụ nữ như xe tăng xông ra không nói một lời, đẩy mạnh cô một cái.
Đàm Bân loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Người phụ nữ đó đã ép sát cô, oang oang hét lên: “Mẹ kiếp, mày có biết lái
xe không đấy? Đỗ ngay sát đít xe người ta thế, mày phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, biết chưa?”
Đàm Bân