
với Lưu Bỉnh Khang nên đành sử dụng cách thoả hiệp.
“Như vậy đi, chúng ta thống nhất một thoả hiệp. Thứ nhất, anh nhất định phải hoàn thành mục tiêu đã định. Thứ hai, tôi đồng ý với anh, phần nhiều
hơn này tôi sẽ báo lên trên. Chỉ cần anh đạt được thì anh muốn đưa ra
bất kì điều kiện nào, nhân lực cũng được, chiết khấu cũng được, đều có
thể chấp nhận.”
Chu Dương lập tức đứng thẳng lên. “Thật không?”
“Thật.”
“Vậy được.” Chu Dương lập tức đưa ra điều kiện: “Tôi phải đổi trợ lý.”
Đàm Bân kinh ngạc: “Phương Phương?”
“Đúng.”
“Tại sao?”
“Tôi chưa từng có trợ lý nào ngốc nghếch đến vậy. Cô ta không biết mình nên
làm gì, cũng không biết hằng ngày phải làm cái gì, thỉnh thoảng tôi nhờ
cô ta làm vài việc, cô biết cô ta nói gì không? Cô ta nói với tôi, cô ta là đại diện bán hàng, chứ không phải là thư ký.”
Đàm Bân trầm mặc giây lát rồi hỏi: “Cô ấy không biết mình nên làm gì, vậy anh có nói cho cô ấy biết nên làm như thế nào không?”
Chu Dương khinh bỉ hỏi lại: “Nếu cần người khác chỉ bảo cô ta từng ly từng
tí thì còn cần cô ta làm gì? Cô ngày nào cũng dạy tôi phải làm như thế
nào sao?”
Đàm Bân ngẫm nghĩ, nhanh chóng nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Khi Phương Phương còn làm cùng cô, đầu tháng cô sẽ làm một bản kế hoạch
giao cho cô ấy, mỗi tuần xem lại một lần, cuối tháng lại tổng kết.
Nhưng Chu Dương thì khác. Anh ta ghét nhất là lập kế hoạch, chỉ muốn một mình nắm bắt công việc, khiến người làm cùng anh ta khó tránh khỏi sự mập
mờ, không hiểu.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần đến giờ ăn trưa
nên đành nói ngắn gọn: “Young, tôi tin anh là giám đốc kinh doanh giỏi,
nếu không, tôi đã không để anh quản lý khu vực Bắc Kinh. Nhưng tôi có
một yêu cầu với anh.”
Chu Dương tỏ ra hoài nghi.
“Đừng
vội phủ nhận cấp dưới của mình. Anh là sếp của họ, cũng là người huấn
luyện và hướng dẫn họ, chịu trách nhiệm về sự trưởng thành của họ. Anh
đã từng nghĩ qua chưa, khi một đội bóng thua trận thì người bị đuổi đầu
tiên tại sao lúc nào cũng là huấn luyện viên?”
Chu Dương không đồng ý, tỏ thái độ sẵn sàng tranh cãi: “Nếu là đội bóng của Trung Quốc thì đuổi ai cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Đàm Bân bất lực ra dấu tạm ngừng. “Được rồi, để sau chúng ta nói chuyện cụ
thể hơn, anh cứ đảm bảo hoàn thành mục tiêu bán hàng trước. Hôm nay tôi
sẽ nói chuyện với Phương Phương.”
Nhưng cô không ngờ khi ăn trưa, vừa mới mở lời với Phương Phương thì cô ấy đã khóc rồi.
“Tôi không làm nữa, thật là không có cách gì để làm việc chung với anh ta!”
Đàm Bân đưa cho cô tờ khăn giấy: “Haizz, sao lại khóc thế? Trước cô có mau nước mắt thế đâu.”
Phương Phương úp mặt vào tờ khăn giấy, lau nước mắt. “Chị chuyển tôi sang khu
vực khác đi, ở đâu cũng được, phải đi công tác cũng không sao. Tôi sắp
bị làm cho phát điên rồi. Từ khi chuyển sang chỗ của anh ta, tôi chẳng
lúc nào vui vẻ, làm thế nào cũng sai, cơ bản chưa từng làm đúng việc
gì.”
Đàm Bân đặt đũa xuống, cười khổ, phát hiện mình đã đánh giá sai tình hình, đây không phải là mâu thuẫn có thể giải quyết bằng
thương lượng.
Quan hệ cấp trên, cấp dưới như nước với lửa chắc chắn không thể là lỗi của một bên, mà tám, chín phần là hai bên đều có vấn đề.
Nhưng hiện tại thì chỉ có thể an ủi một bên.
Nghĩ ngợi một lát, cô nói: “Tôi hỏi cô, nếu như tôi điều cô sang khu vực
khác, cô cũng lại phát hiện mình cũng không hợp với sếp mới, lúc đó phải làm sao?”
Phương Phương “xì” một tiếng. “Tôi không tin, có mấy người ẩm ương như anh ta chứ? Thế nào chẳng có sếp tốt.”
Đàm Bân thở dài, thầm lắc đầu, giọng nói có phần cứng rắn: “Lần trước tôi
đã nói với cô, chắc chắn là cô không để vào tai. Năng lực làm việc của
Young rất giỏi, làm cùng anh ta, cô có thể học được rất nhiều. Tại sao
cô không tự điều chỉnh lại tâm lý, cố gắng làm việc chung với anh ta?”
“Tôi đã cố gắng hết sức rồi. Tôi tôn trọng anh ta, việc gì cũng xin ý kiến
của anh ta. Còn anh ta thì sao? Tại sao anh ta không điều chỉnh tâm lý
của mình, học cách tôn trọng người khác? Anh ta muốn làm cái gì, trước
giờ không bao giờ bảo trước, nghĩ ra thì nói, suốt ngày tôi phải chơi
trò dự đoán với anh ta, đoán sai thì anh ta nổi giận. Anh ta là ai chứ?
Bố mẹ tôi còn chưa bao giờ nói tôi như thế.”
Giọng cô ấy rất xúc động, mặt đỏ bừng.
Đàm Bân nhìn cô ấy, nhoẻn miệng cười. “Phương Phương, cô đã có bạn trai chưa?”
Phương Phương ngây người. “Gì cơ ạ?”
“Có bạn trai chưa?”
“Có rồi ạ! Tại sao chị lại hỏi thế?”
“Cô có thấy đa số đàn ông có chung một đặc điểm không? Họ rất ít khi chủ
động gợi chuyện, vì họ cho rằng mình không nên nói quá nhiều. Muốn biết
họ nghĩ gì, cô phải khéo léo để buộc họ phải nói.”
“Lại còn phải khéo léo? Tốt cho anh ta quá. Gặp chuyện như thế, tôi sẽ tranh cãi cho đến khi anh ta nói hết ra.”
“Xem cô kìa!” Đàm Bân đưa tay ra rồi chớp chớp mắt. “Đây cũng là một cách.”
Phương Phương bật cười, tâm trạng đã tốt lên nhiều. “Chị đang khuyến khích tôi cãi nhau với Young?”
“Không, không, không!” Đàm Bân xua tay, cười. “Tôi nói là trước tiên anh ta
cũng là một người đàn ông, sau đó mới là giám đốc của cô, đối phó