
i
cho cô bao nhiêu? Con số đâu phải nhỏ.
Tôi nghe tim mình đập mạnh. Lại cũng anh Thi
Nghiêu, anh ấy đúng là một thằng khùng, có lẽ anh đã lén lút gặp riêng
Tiểu Song và lại để cho chồng nguòi ta trông thấỵ Tôi quay sang nhìn
Tiểu Song , nhưng thấy cô ta vẫn bình thản như không về làm chuyện gì
xấu xa gian dốị Cô ta đang nhìn thẳng về phía Hữu Văn hỏi:
- Làm sao anh biết?
- Tôi đã điện thoại hỏi Lý Khiêm, anh ấy nói là
hai bản nhạc của cô đã bán xong, nghĩ cũng lạ, mấy cái bản nhạc của cô
vậy mà cũng được mấy hãng đia muạ Tiền trên trời rơi xuống như vậy mà
không chia cho tôi là không được.
- Anh.. anh nói thế là thế nào
- Tôi biết cô tài, cô giỏi, cô có bản linh làm ra tiền, được không? Bây giờ đưa tiền đây cho tôi.
Tiểu Song run rẩy, nàng cố hết sức để nén cái cảm xúc của mình, mắt trừng trừng nhìn Hữu Văn nói như nghẹn:
- Anh Văn, anh hay lắm, đúng rồi tôi mới thu
được một vạn đồng do nguòi ta mua nhạc của tôi, cái đó cũng nhờ Công ty
truyền hình, nhờ sự giúp đỡ và giới thiệu của anh Nghiêu, nhưng đồng
tiền đó là đồng tiền quang minh chính đại, anh đừng có lậm lời nghĩ xấu
cho nguòi khác. Tôi không có làm điều gì nhục cã.
Tay Lư Hữu Văn xiết chặt tay Tiểu Song gằn mạnh... và hét lớn.
- Tôi có bảo là cô làm chuyện gì nhục đâủ Bây giờ có đưa tiền cho tôi không? nói đi.
Tiểu Song đau khổ Van xin:
- Anh Văn em Van anh, em để dành số tiền đó chờ ngay sanh đẹ
- Sanh đẻ gì? Từ đây đến đó còn cả hai tháng, tới lúc đó tôi sẽ lấy tiền nhuận bút đưa cho.
- Anh Văn, anh đừng nói tới chuyện nhuận bút, cái đó xa vời lắm.
Tiểu Song nói và tiếp theo nàng hét tọ
- Ối đau quá, anh xiết mạnh làm em đau qúạ
Tôi không nhịn được bước tới trước, kéo tay Hữu Văn lắc mạnh:
- Anh có khùng không anh Văn, anh làm cô ấy đau, anh buông ra đi, anh phải nhớ là trong bụng cô ấy còn có đứa con của anh.
Lư Hữu Văn đẩy mạnh tay rồi buông ra. Tiểu Song
loạng choạng suýt té, tôi ôm lấy cô ấy, tấm thân yếu đuối còn run rẩy
trong lòng tôi. Lư Hữu Văn vẫn còn đứng gần đấy hét.
- Tiểu Song , tôi đã cảnh cáo cô, đừng bao giờ đem chuyện viết lách của tôi ra để châm biếm, tôi thù việc ấỵ
Tiểu Song đứng thẳng dậỵ Nàng có vẻ hối hận:
- Xin lỗi anh, anh đừng giận, em không cố tình muốn thế.
Tôi ngồi đó thở dài, tôi không hiểu Tiểu Song đã sai ở chỗ nào. Ðời sao rắc rối thế. Lư Hữu Văn đã bỏ đi về phíá ghế,
ngồi xuống. Còn Tiểu Song ngập ngừng buồn bạ
- Anh Văn, anh có giận em không?
Văn úp mặt vào hai tay:
- Cô đã coi thuòng tôi, tôi biết cuộc đời này tôi chỉ có một mình cô mà cô cũng không thương tôi.
Tiểu Song có vẻ sợ hãi, bước tới ôm đầu Văn vào lòng như hành động của một nguòi mẹ đang an ủi con.
- Anh Văn, không bao giờ có chuyện đó, em không
bao giờ dám coi thuòng anh, em biết anh là thiên tài, anh có quyết tâm,
nhưng cái gì cũng phải từ từ phải không? Thành Rome cũng không phải một
sớm một chiều dựng lên, anh đừng buồn, em lỡ lờị
Và Tiểu Song lại khóc, Lư Hữu Văn nhìn lên và kéo vợ vào lòng mình nói.
- Tội nghiệp vợ tôi, số em khộ Em đã gặp một
thằng chồng không ra gì, tại sao em lại chọn anh? và không chọn một
nguoì khác để cuộc đời sung suóng hơn?
Thái độ tự trách của Hữu Văn khiến cho Tiểu Song cảm động, nàng ôm chồng nói.
- Ðừng nói vậy anh Văn. Anh lúc nào cũng là một nguoì chồng tốt, em không cảm thấy khộ
Rồi Tiểu Song buông Văn ra, và chạy vào phòng
ngủ, chỉ một phùt sau tôi thấy cô ta buoc' ra trên tay với một xấp tiền, không biết bao nhiêụ Nàng nhét tất cả vaò túi áo Hữu Văn, lấy tay vuốt
suông những sợi tóc rối trên đầu chàng, nói:
- Thôi có việc gì anh cứ đi đi để không nguòi ta chợ
Lư Hữu Văn lắc đầu:
- Thôi anh không đi đâu Anh ở lại đây với em, anh hứa sẽ sữa đổi.
Nhưng Tiểu Song thúc giục:
- Anh đi nhanh lên đi để về sớm, vì em biết nếu để anh ở nhà suốt đêm anh sẽ trằn trọc.
- Nhưng mạ Em có một mình...
- Thì anh cứ đi đi.
Lư Hữu Văn đứng dậy, do dự nhìn tôi:
- Chị Thi Bình ở lại chơi với Tiểu Song nhẹ
Tôi đứng dậy n'oi nhanh:
- không được. Tiểu Song là vợ của anh, anh phải ở nhà với cô ấỵ
Nhưng Tiểu Song đã nắm lấy tay tôi.
- Chị Thi Bình chị giận em ả
Tôi như bị xì hơi, khoát tay với Hữu Văn.
- Thôi anh đi đi, đi nhanh còn về, tôi ở đây với vợ anh.
Lư Hữu Văn do dự một chút rồi quay đầu lẻn nhanh chỉ còn lại tôi và Tiểu Song nhìn nhau trong phòng. Sau đó Tiểu Song
vào phòng tắm rửa mặt, tôi bước theo hỏi:
- Tiểu Song chưa ăn cơm tối phải không? Thôi ăn đi, tôi đợi đâỵ
Tiểu Song lắc đầu:
- Bây giờ cái gì em cũng nuốt không vô cả, đợi một tí đói em sẽ ăn sau.
Tôi thở dài, chúng tôi quay trở về phòng ngủ của Tiểu Song , tôi nhìn cô ấy, nhịn không được tò mò hỏi
- Anh Văn đi khuya như vậy, cô biết là anh ấy đi đâu không?
- Em biết chự
- Ði đâu vậy?
Tiểu Song chỉ cúi đầu không đáp. Tôi hỏi thêm:
- Ði làm gì chứ? Sao Tiểu Song biết mà lại không nói ra.
Tiểu Song vẫn im lặng, có điều trên guong mặt mới rửa sạch kia lại có hai giọt nước mắt rơi xuống, tôi trợn mắt.
- Trời! Có phải anh ấy có vợ bé phải không? Tiểu Song cho tôi biết đi. những anh chàng có