
chắc rằng lần
quay trở lại này của mình hoàn toàn không phải là một sai lầm.
Trần Quốc An vốn biết Tiểu Lương là người có tài, luôn là trợ thủ đắc lực
của mình, hơn thế nữa cô cũng đủ chín chắn để không làm mất đi sự lịch
thiệp, nhưng cách thể hiện của cô lúc này thật không thể tin được.
Khẽ húng hắng ho hai tiếng, ông cười ha hả nói: “Tiểu Tô, còn chưa giới
thiệu mình với tổng giám đốc Dương à? Tổng giám đốc Dương, đây là nữ
giám đốc kinh doanh duy nhất của chúng tôi…”.
Lời nhắc nhở của cấp trên làm Tiểu Lương choàng tỉnh khỏi cơn thẫn thờ và
kinh động, cô vội đến trước Dương Duệ, bình tĩnh chìa cánh tay phải ra:
“Tổng giám đốc Dương, hoan nghênh anh đến với Trung Quốc, tôi tin là
dưới sự lãnh đạo của anh, kết quả hoạt động của chi nhánh Châu Á Thái
Bình Dương sẽ ngày một phát triển mạnh”.
Với kinh nghiệm lăn lộn thương trường nhiều năm trời, từ lâu cô đã tôi
luyện được bản lĩnh nghe lời nói đoán nét mặt để phản ứng nhanh nhạy
lại, vì thế trên khuôn mặt đang mỉm cười đầy lịch thiệp của cô không hề
mất đi sự chân thành. Sự thất thần trong giây lát vừa rồi là một sai
sót, một sai sót nho nhỏ. Tô Tiểu Lương thầm an ủi mình như vậy.
“Giám đốc Tô… Tiểu… Dương, chào cô”. Đón lấy cái bắt tay tượng trưng theo
phép lịch sự xã giao, Dương Duệ cảm giác sự mát lạnh trên mười ngón tay
thẩm thấu vào tận trong trái tim mình.
“Tổng giám đốc Dương, xin lỗi, anh nhầm rồi, tôi là Tô Tiểu Lương, Lương
nghĩa là mát trong câu: Dạ lương như thủy, chứ không phải Dương của ánh
mặt trời đâu”.
Trái tim vừa bình tâm trở lại bỗng lại dậy sóng nhấp nhô, Tô Tiểu Lương điềm tĩnh đính chính lại tên tuổi rất tự nhiên, giọng điệu cô lạnh lùng quá
làm Trần Quốc An thấy hơi khó hiểu.
Bất kỳ ai tiếp xúc qua đều cảm nhận được Tô Tiểu Lương là cô gái thông minh lanh lợi, biết trước biết sau và hiểu biết rất rộng, nhưng hôm nay lại
năm lần bảy lượt thất lễ trước mặt sếp mới.
Tô Tiểu Dương, Tô Tiểu Lương…
Ánh mắt Dương Duệ vẫn tối mờ không thể nhìn ra điều gì và vẫn điềm tĩnh giữ nét mặt bình thản: “Xin lỗi, nhưng cá nhân tôi thấy chữ Dương này hình
như còn bao hàm ý nghĩa là hi vọng”.
“Bất luận là Tiểu Dương hay Tiểu Lương, cứ có được đơn đặt hàng mới là quan
trọng nhất. Bởi vì đơn đặt hàng chính là hi vọng của công ty. Tổng giám
đốc Dương, anh thấy phải không?”.
“Giám đốc Tô nói phải” – Ánh mắt lại tối đi nửa phần, Dương Duệ lịch thiệp
quay sang phía Trần Quốc An nói: - “Giám đốc Trần, đến phòng họp thôi”
Đưa ánh mắt có ý khiển trách sang phía Tô Tiểu Lương, Trần Quốc An vội vàng theo gót Dương Duệ: - “Phải, phải, cũng sắp đến giờ họp rồi, mời anh đi đường này”.
“Chị Tô, chị không khỏe à? Nhìn sắc mặt chị không được tốt, hơn nữa vừa rồi… vừa rồi thái độ của chị với Tổng giám đốc Dương cũng rất… rất kỳ lạ”.
“Chị không sao, em đến phòng họp hỗ trợ họ đi, sắp bắt đầu rồi đấy”.
Tô Tiểu Lương nhìn theo bóng cô bé Gia Gia đóng cửa rời khỏi phòng rồi mới bải hoải ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay của mình.
Grand Yang, hóa ra là anh ta!
Cuộc họp kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, ngoài bài phát biểu trong nửa tiếng của mình ra, trong đầu Tô Tiểu Lương hoàn toàn
không có gì khác.
Cách đưa ý kiến và lối ăn nói hết sức mẫu mực mà thân thiện của Dương Duệ có vẻ gây được thiện cảm với các đồng sự thuộc bộ phận bán hàng khu vực
Châu Á Thái Bình Dương. Thế nên, khi anh đưa ra đề nghị sẽ mời mọi người ăn tối, cả phòng họp đang lặng im không một tiếng động, bỗng chốc như
một bầy chim sẻ nhảy nhót tung tăng, gật đầu lia lịa, và đua nhau đưa ý
kiến xem đi ăn ở đâu thích hợp nhất. Đây đâu chỉ là bữa cơm xã giao mà
chính là thời cơ rất tốt để cùng chia sẻ và giao lưu với sếp mới. Cuối
cùng cũng chọn được chỗ nào đó Tô Tiểu Lương nghe không rõ, cô chỉ lẳng
lặng đi theo mọi người lên lầu rồi xuống lầu, ra phố, sang đường và đi
vào một nhà hàng. Tiệc tùng say sưa, ly cốc cụng ra cụng vào, người trên người dưới chúc mừng rượu nhau hết lượt này đến lượt khác, Dương Duệ
tiếp nhiệt tình, ai mời cũng không khước từ, đều nhã nhặn lịch thiệp
tiếp nhận và uống hết. Chỉ có điều, dù mải miết tiệc tùng cạn ly anh vẫn phát hiện ra nụ cười trên khuôn mặt Tô Tiểu Lương có phần cứng đơ từ
lâu.
Miễn cưỡng gượng cười, không muốn thể hiện trước mặt mọi người nỗi đau khổ
của bản thân. Về điểm này, người mạnh mẽ như cô ấy, xem ra cũng không có gì thay đổi cả.
Trái tim âm ỷ đau nhói. Nhưng, Dương Duệ vẫn cười, cười với ánh mắt lấp lánh và khuôn mặt rạng rỡ.
“Tiểu Tô, chỉ còn mỗi cô chưa mời rượu Tổng giám đốc Dương đấy, mau lên, mau lên”
Thân là tổng giám đốc kinh doanh khu vực Trung Quốc, Trần Quốc An vốn có
tiếng là ông ba phải chỉ lo cầu an, kiên quyết tôn thờ chủ nghĩa tự
nhiên, đâu rồi sẽ vào đó, xưa nay chẳng bao giờ ông quản mấy trò đấu đá
công khai hay ngấm ngầm của đám nhân viên cấp dưới, nói chung ông ta chỉ mang cái danh hão và ngồi chờ ngày về hưu. Thông thường, nếu có bất kỳ
quyết nghị cần thi hành hay có yêu cầu điều gì đó thì đều là do ba giám
đốc bán hàng của ba khu vực trực tiếp gửi báo cáo xin