
i mái không?”. Thấy Giản Minh gật đầu, Lăng Lệ ôm cô chặt hơn, “Thế em ngủ đi, có anh đây.” Thở dài thật khẽ, lần này lại hỏi thêm một câu thừa thãi, “Giản Minh, em yêu anh đúng không?”.
“Đúng thế, loại người này đã tuyệt chủng rồi, phải biết nâng niu quý trọng mới được.” Ngáp thêm một cái, “Anh cũng yêu em, đúng không?”.
“Đúng thế, mỗi ngày trước khi ngủ, người anh muốn nói chuyện nhất chính là em, muốn nghe được giọng nói em, cảm nhận hơi thở của em, còn nữa, ôm em giống như thế này…”. Giản Minh nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.
Sáng sớm hôm nay khi Giản Minh tỉnh dậy, Lăng Lệ đang nấu đồ ăn sáng trong bếp, xay nước đậu nành, làm bánh trứng, Đông Đông ngồi bên bàn ăn, có vẻ rất hạnh phúc, giọng nói lanh lảnh, “Con thích ăn bánh trứng nhất, phải ăn kèm với tương cà chua.” Giản Minh cố ý giả vờ làm ra vẻ buồn nôn cho con trai thấy, cô ghét nhất là tương cà chua. Chẳng thèm để ý đến khuôn mặt làm xấu của con trai, cô quay nhìn Lăng Lệ, thấy trong mắt anh vằn lên những tia máu đỏ, xót xa, “Chắc anh ngủ không ngon lắm phải không?”.
“Chợp mắt được một lát.” Rồi nhìn lên đồng hồ treo tường, “Anh đã xin nghỉ phép rồi, phép của em anh cũng xin xong rồi.”
Giản Minh trừng to đôi mắt, thái độ ấy nói rằng, đến phép của em mà cũng xin dùm, tiên sinh, anh muốn làm cái gì hả?
Lăng Lệ rất nghiêm túc, “Giấy chứng nhận kết hôn, không được có bất kỳ sơ sót nào,” Lại kiểm tra ảnh thẻ của mình lần nữa, “Giấy tờ của anh đủ cả rồi, của em đâu?”.
Nhìn vẻ căng thẳng của anh, Giản Minh nói ngay, “Bây giờ em đi chuẩn bị.” Đưa cả ảnh và giấy tờ của mình cho Lăng Lệ, tắm rửa xong, Giản Minh thay xong quần quay trở lại, Lăng Lệ đã bày thức ăn lên bàn, hai người ăn xong, đưa con đi học, rồi đi đăng ký.
Cũng rất thuận lợi, đợi không bao lâu, đã làm xong thủ tục, nhân viên làm thủ tục lịch sự theo quy trình, “Chúc mừng chúc mừng.”
Lăng Lệ lấy trong túi xách của mình ra một hộp giấy rất đẹp đưa cho nhân viên đó, chân thành, chu đáo, “Cảm ơn cảm ơn, mời mọi người ăn kẹo.” Giản Minh nhìn vào trong hộp giấy, sô-cô-la, một ít kẹo Lotte, còn có cả hạnh nhân, hạt dẻ…nhìn rất quen mắt, hình như đó là thực phẩm chuẩn bị cho con trai cất trong tủ lạnh đây mà, lúc này bị Lăng Lệ tận dụng hết rồi. Vẫn chưa xong, Lăng Lệ lấy trong túi quần ra một hộp đựng nhẫn bằng nhung đỏ, mở ra, hai chiếc nhẫn cưới bạch kim mới tinh, anh cũng nhanh nhẹn thật đấy, chẳng biết mua từ lúc nào.
Lăng Lệ lấy ra một chiếc, nắm lấy tay Giản Minh, “Nào, đeo vào.”
Giản Minh khẽ hỏi, “Chúng ta có cần phải gấp gáp như thế này không?”.
“Cả đời này của anh chưa làm chuyện gì gấp gáp bao giờ, chỉ gấp gáp lần này thôi không được sao?”. Lăng Lệ nhìn vào chiếc nhẫn, không dám khẳng định lắm, “Anh nhớ em có nói rằng không thích kiểu nhẫn có đính kim cương, cho nên…”.
Giản Minh liếc mắt nhìn nhân viên của cục dân chính đang chăm chú nhìn hai người, cảm thấy rất ngại ngùng, thúc giục anh, “Đúng thế đúng thế, muốn đeo anh đeo vào ngay đi.”
Nhìn Giản Minh cũng sốt ruột như vậy, Lăng Lệ vội vàng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay thon dài của cô, kích cỡ hoàn mỹ. Giản Minh cứ nghĩ tới đây là xong rồi, khoác túi lên vai, vội vội vàng vàng định đi. Lăng Lệ ngăn lại, “Này, này, đứng lại, làm gì có ai giống em vậy nhỉ, nhẫn của anh đã đeo đâu, sao em chẳng để ý gì đến anh cả nhỉ?”.
Thật là… Giản Minh đành phải đeo nhẫn vào cho Lăng Lệ, Lăng Lệ vẫn không buông tha cho cô, không ngừng nhắc nhở, “Không được làm qua loa, trịnh trọng vào một chút”, làm hại Giản Minh mặt mũi đỏ gay, đỏ từ cổ đên tai, nghĩ rằng đang bị mọi người nhìn như thế, một bác sĩ như anh sao không biết mắc cỡ cơ chứ. Lăng Lệ hiểu rõ tâm tư của cô, “Đừng để ý đến người khác, em chỉ nhìn anh thôi là được rồi.” Ái chà…không còn cách nào, Giản Minh một lòng một dạ đeo nhẫn vào cho Lăng Lệ.
Cặp đôi này yêu nhau như thế, những nhân viên xung quanh đó cũng chen tới trêu đùa góp vui, “Hôn nhau đi thôi.” Lăng Lệ nâng cằm Giản Minh, Giản Minh của giây phút này đây thật sự rất đẹp, đôi chân mày khiến vầng trăng non hờn tủi, khuôn mặt ấy làm gió xuân say đắm, còn đôi mắt thì long lanh tựa ánh nước hồ thu, ngắm mãi không chán, thương yêu mãi không đủ, tình cảm sâu đậm, dứt khoát lưu lại một nụ hôn bên khóe môi cô, “Bà xã vạn tuế.” Xem ra hôm nay Lăng Lệ muốn làm trọn gói, Giản Minh cởi mở phối hợp, khuôn mặt trông có vẻ xấu hổ, kiễng chân lên hôn đáp trả, “Ông xã vạn tuế!”. Cuối cùng khi đã làm cho mọi nhân viên ở đó bật cười ha hả, cặp vợ chồng tái hôn này mới hài lòng, ra về với giấy chứng nhận kết hôn trong tiếng khen ngợi không ngớt “đôi vợ chồng thương yêu nhau chưa kìa.”
Lái xe đưa Giản Minh về công ty, Lăng Lệ dặn dò, “Buổi tối ăn cơm với anh trai và chị dâu đấy nhé.”
Đây là điều đương nhiên, lấy được giấy chứng nhận kết hôn phải báo cáo với phụ huynh chứ, Giản Minh trả lời, “Dạ vâng.”
Có thể cái phần cần gấp gáp kia đã qua hết rồi, bây giờ Lăng Lệ hít thở cực mạnh, cực kỳ lòng vòng, cực kỳ chậm rãi, “Còn có cả Trọng Hằng và Mễ Lợi.”
Đó là cháu trai và cháu dâu tương lai, người nhà mà, đương nhiên phải có nhau,