
ngào, nhõng nhẽo, đáng lẽ không bị ai nghe thấy, nhưng không ngăn được những người có ý quan sát, vừa hay bị Mễ Lợi ngồi bên cạnh nghe thấy, tai Mễ Lợi còn nghe thấy người chủ quản của cô mặt dày trả lời, “Anh chảy nước miếng mà em không lau cho anh, em mới là tên ngốc.” Có ngất không cơ chứ? Bị những lời có cánh của tình yêu làm cho ngớ ngẩn rồi sao? Phải mau chóng quảng cáo nó cho mọi người cùng biết, “Này này này, mọi người yên lặng một chút, để em nói cho mọi người học theo…”.
[1'> Đánh toan: trò chơi đoán số ngón tay lúc uống rượu: hai người đồng thời giơ ngón tay ra và mỗi người nói một con số, con số của ai khớp với tổng số ngón tay của cả hai người giơ ra thì người ấy thắng, người thua bị phạt uống rượu.
Đêm hôm ấy, Giản Minh lại say vì một chút rượu, cứ cười, cười suốt, Lăng Lệ đưa cô và Đông Đông đi ngủ xong mới đặt lưng xuống ngủ, có chút đáng tiếc, đáng lý ra, lấy được giấy chứng nhận kết hôn rồi, xấu tốt cũng đã được xem như một cặp vợ chồng chính thức, dù sao cũng phải động phòng hoa chúc gì đó một chút mới phải, kết quả cô dâu mới ngủ say như chết, thật là mất hứng. Có điều anh cũng buồn ngủ rồi, nằm bên cơ thể ấm áp của Giản Minh, nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, đi gặp Chu Công trong giấc mộng đẹp. Nửa đêm, Giản Minh ngủ mơ mơ màng màng, chui vào trong lòng anh, Lăng Lệ giơ cánh tay dài của mình ra theo bản năng, ôm bà xã của mình vào lòng, để Giản Minh gối đầu trước vòm ngực anh, cánh tay mềm mại của cô đặt lên vòng eo của anh, đôi chân trắng ngần, nõn nà không hề kiêng kị, gác lên đùi anh. Trong giấc ngủ sâu, e là vẫn còn có chút lý trí và ngại ngùng, cũng không biết là lẩm bẩm câu gì, lại nhấc chân xuống. Lăng Lệ hôn vào bên trán cô, kéo chân của Giản Minh lên, gác lên người mình lại. Kiểu lý trí và sự ngại ngùng của cô nhiều lúc tỏ ra rất cố chấp, bên chân kia lại đặt xuống chỉ sau nửa phút, cuộn người ngủ ngon lành trong lòng Lăng Lệ một cách quy củ. Lăng Lệ vẫn kiên trì, lại kéo chân của Giản Minh lên, gác lại lên người mình lần nữa, nhẹ nhàng vỗ về, “Không sao đâu, anh yêu em. Sau này em đã là người của anh rồi, phải biết nghe lời.” Lần này, Giản Minh không thu chân về nữa, vứt bỏ lòng kiên trì, yên tâm ngủ tiếp. Lăng Lệ biết anh bị đè như thế này suốt đêm, sáng sớm mai thức dậy chắc chắn sẽ bị đau lưng mỏi gối, có điều, anh cảm thấy đây là một việc làm hạnh phúc, ngọt ngào nhất trên thế giới, chính là có thể gánh vác toàn bộ trọng lượng của Giản Minh, anh cam tâm tình nguyện.
Sau mấy trận mưa, không khí dần dần trở lạnh, mùa đông lại đến rồi.
Tháng mười hai đến, gia đình nhà họ Lăng càng ngày càng bận rộn hơn, thời gian tổ chức lễ cưới của Giản Minh cũng đã cận kề, vợ chồng Văn Quyên còn căng thẳng hơn cả đương sự, việc lớn bao gồm quần áo cưới, tiệc cưới, việc nhỏ bao gồm chuẩn bị chăn ga gối nệm chén bát xoong chảo mới tinh, còn suy nghĩ xem nên làm nội thất lại cho nhà Lăng Lệ như thế nào nữa, không biết có cần hay không, nhưng chị ấy vẫn lo lắng chuẩn bị như thời chú em ngày xưa kết hôn, kéo theo cả Trọng Hằng và Mễ Lợi vào guồng hoan hỉ, Trọng Hằng nói, cứ coi như khởi động trước, đợi mai này đến ngày trọng đại của mình đã có chút ít kinh nghiệm rồi.
Giản Minh và Lăng Lệ lại tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều. Khoa của Lăng Lệ chào đón tháng mười hai đen tối, tháng ngày bận rộn nhất trong năm, ít nhất trước tết năm nay anh sẽ không được nghỉ ngơi. Công việc ở phòng kinh doanh của Giản Minh từ trước đến nay không hề nhẹ nhàng, tuần nào cũng tăng ca hai ba lần, họp hành thêm mấy lần, luôn cằn nhằn không đủ thời gian. Mặc dù vui vẻ nói rằng chuyện cưới xin để chị dâu Văn Quyên làm hộ, vẫn cảm thấy rất ngại ngùng, Giản Minh nhiều lúc bày tỏ áy náy, là mỗi một lần Lăng Khang an ủi cô, “Không sao đâu, chị dâu em bận rộn trong vui vẻ.” Văn Quyên nói với Giản Minh, chị ấy thật sự rất vui mừng, quay sang chọc Lăng Lệ, “Chú phải nói câu gì đó để bày tỏ lòng cảm ơn gì đó đi chứ?”. Lăng Lệ nhai ngấu nghiến món thịt bò theo công thức chế biến độc quyền của chị dâu, giả ngây giả ngô như khúc gỗ, “Bày tỏ cái gì là sao?”. Văn Quyên cho anh một bạt tai, không mạnh cũng không nhẹ, giống như vẫn xem anh như một đứa con nít, “Thằng quỷ.” Về việc Phương Nam bị ung thư, Giản Minh và Lăng Lệ đã nói với người nhà, tất cả mọi người đều trầm mặc, nhìn nhau một lúc lâu, Lăng Khang đằng hắng cổ họng, nói với Lăng Lệ, “Lần sau nếu như gặp Phương Nam, cho anh gửi lời hỏi thăm em nó.” Văn Quyên chỉ có thở dài.
Giản Minh cảm thấy, ông xã của mình thường lui tới chăm sóc vợ cũ của mình, một người không hề sốt ruột, không hề lo lắng giống cô như thế này, chắc là cũng hiếm gặp, vô tư đạt đến đỉnh điểm. Có thể vô tư như thế này, nguyên do chắc bởi vì Lăng Lệ, anh không hề giấu giếm cô điều gì, nếu như anh có gặp Phương Nam, về nhà nhất định sẽ báo cáo cho Giản Minh nghe, cho dù Giản Minh cười chê anh vô vị, lắm lời như ông cụ già, Lăng Lệ vẫn cứ nói không ngưng nghỉ. Không có gì khác, anh trân trọng tất cả mọi thứ hiện đang có, không muốn xảy ra bất kỳ một hiểu lầm không cần thiết nào, chỉ cầu mong rằng, anh thẳng