
ẹ, chưa từng rời đi…… Huống chi mẹ còn có con nữa a! Có đôi
khi đối với người khác khoan dung, cũng là đối xử tử tế chính mình, hiểu
không?”
Mạc Tử Nhân nhẹ nhàng
gật đầu, cô muốn suy nghĩ lại mọi việc thật kỹ, bất đắc dĩ đêm nay quá hỗn
loạn, cô chỉ hy vọng được ngủ một giấc, suy nghĩ có thể dần dần khôi phục chút
ít.
Thiếu cô, Hạ Anh Đông
chỉ cảm thấy gối đầu một mình khó ngủ —anh mất ngủ vài đêm.
Trong đầu anh tràn ngập
thân ảnh Mạc Tử Nhân. Đột nhiên, anh nhớ tới tâm tình của anh lúc cha mẹ qua
đời, điều này làm cho tâm của anh lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ròng, anh ngồi
dậy, nhìn qua cả phòng tối om, xông lên đầu chính là tuyệt vọng vô tận, giống
như hy vọng duy nhất cũng đã tiêu tan.
Chiếc điện thoại di động
đặt ở đầu giường là công cụ hy vọng liên lạc với cô, anh không có chần chờ, lập
tức bấm nút mở khoá, truyền đến chính là không tiếng động đáp lại, bất quá cô
chịu nghe điện thoại đã là may mắn.
Hai người cứ như vậy
nghĩ rằng, thông qua điện thoại di động có thể bộc lộ tâm tình, một đêm này,
không cách nào tiến gần, tịch mịch phá lệ khắc sâu.
Không biết qua bao lâu,
Hạ Anh Đông sâu kín mở miệng: “Lúc anh còn chưa hiểu rõ xã hội đen là như thế
nào, mẹ của anh đã rời ta đi, thân thể của người liên tục không tốt, thường
xuyên ra vào bệnh viện, thời gian người ở cùng anh rất ít, đúng là anh thủy
chung nhớ rõ khuôn mặt tươi cười ôn nhu, cùng hai bàn tay ấm áp của người, vô
luận anh đã làm sai chuyện gì, người luôn ôm anh, dùng khích lệ thay thế trách
mắng.”
“Khi anh biết xã hội đen
là như thế nào, đến lượt cha anh rời anh đi, nguyên nhân cái chết là bệnh tim,
người luôn nói nếu như có thể ngủ chết đi là người hạnh phúc nhất, trời cao đối
với người rất tốt, thật sự làm cho người qua đời trong giấc mộng, không khiến
người có bất kỳ hành hạ nào, nhưng người để lại cho anh một gánh nặng không
cách nào bỏ xuống.
“Anh nhớ được em từng
nói với anh dùng lựa chọn, nếu như anh thật có thể lựa chọn, anh thật là hy
vọng có một gia đình bình thường giống như gia đình em, như vậy anh cũng sẽ có
người yêu thương, bất đắc dĩ vận mệnh không phải là anh có thể lựa chọn, anh
chỉ có thể hết sức đi theo con đường của mình…… Gặp em ngoài ba mẹ anh ra là
chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời của anh.
“Mẹ của anh là người phụ
nữ trong sạch, lại bởi vì đối với cha anh nhất kiến chung tình *, mà bỏ qua hết
thảy, anh đã từng cười qua người ngốc, nhưng hoá ra hôm nay chính mình gặp gỡ,
mới có thể hiểu được là thật sự tồn tại tâm tình ‘Trong nháy mắt chính là vĩnh
hằng’, có vài người không cần phải nói quá nhiều cũng đã hiểu nhau.
(* Nhất kiến chung
tình: vừa gặp đã yêu)
“Em bây giờ là người
quan trọng nhất với anh, vì em, anh sẽ liều lĩnh, ngay cả tính mạng cũng có thể
không cần …… Có thể coi là anh có nói nhiều hơn đi chăng nữa, cũng không thể
xoá bỏ sai lầm của anh, nhưng anh là thật lòng muốn đền bù — Tiểu Nhân, anh yêu
em, đời này anh chỉ muốn cùng em sống trọn một đời.”
Người anh yêu nhất đang
ở đầu dây điện thoại bên kia, anh thật muốn ôm cô để cảm thụ ấm áp, đáng tiếc……
Tất cả tình cảm chỉ có thể hóa thành ba chữ.
Mong đợi cô có thể hiểu,
có thể tha thứ.
Hạ Anh Đông sau khi nói
ngủ ngon, Mạc Tử Nhân cúp máy, từ khóe mắt nước mắt đã chậm rãi chảy xuống, cô
hiểu, chỉ là vẫn cần một chút thời gian để thích ứng.
Cô còn cần một chút thời
gian……
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bất đắc dĩ nhưng không
có thời gian suy tư, bởi vì hôm sau cô liền nhận được điện thoại của Trình Diệu
Ngang gọi tới, nói Hạ Anh Đông trúng đạn nằm ở bệnh viện, cô không nói nhiều
lập tức chạy về Đài Bắc, đi thẳng đến bệnh viện.
Mạc Tử Nhân đẩy cửa gian
phòng chăm sóc đặc biệt ra, nhìn thấy Hạ Anh Đông, sắc mặt của anh tái nhợt,
nhưng hoàn hảo chính là người đã bình an, làm cho sự bất an lớn nhất ở trong
lòng của cô, rốt cục có thể tạm thời để xuống.
“Tôi vốn là không muốn
thông báo cho Mạc tiểu thư biết, sợ cô sẽ lo lắng, nhưng ông chủ giao cho tôi
nhất định phải thông báo cho cô.” Vì vậy hắn không còn cách nào khác, là phải
thông báo cho nàng, chỉ là thời gian có chậm hơn một chút.
“Chuyện gì xảy ra?” cô
nên biết chân tướng sự việc.
Trình Diệu Ngang đơn
giản nhẹ nhàng giải thích rõ: “Đối phương ngộ nhận Tô tiểu thư là bạn gái của
ông chủ, cho nên bắt cóc cô ấy, ông chủ là vì cứu Tô tiểu thư mà đã bị thương,
may mà hai người đều bình an trở về, chỗ bị thương của ông chủ không
có ảnh hưởng tới nội tạng, trong cái rủi có cái may.”
“Mạc tiểu thư, cô tức
giận ông chủ chuyện gì, nhưng tôi dám lấy đầu của tôi ra bảo đảm, ông chủ đối
với cô là thật tâm chân ý, tôi tin tưởng Mạc tiểu thư chắc hẳn cũng có cảm nhận
được, có lẽ ông chủ làm sai chuyện gì đó, nếu như tội trạng không lớn quá, tôi
hy vọng có thể thay ông chủ cầu xin cơ hội thứ hai, để cho hắn an tâm ra đi!”
“Tôi còn chưa chết!” Hạ
Anh Đông đột nhiên tức giận quát ra những lời này.
“Ông chủ ý chí thực kinh
người, thuốc tê nhanh như vậy liền đã hết công dụng, khó trách ngay cả thầy
thuốc đều bội phục không thôi, bất quá ông ch