pacman, rainbows, and roller s
Bí Mật Độc Quyền

Bí Mật Độc Quyền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322131

Bình chọn: 8.00/10/213 lượt.

tội.

Nhưng anh cần đối tượng để căm thù.

Từ bé mẹ đã an cần dạy bảo anh, nếu không phải vì cô và mẹ cô, cha sẽkhông lạnh nhạt như băng với bọn họ.

Anh biết mẹ chẳng qua là cần một người cùng bà chung mối thù vớingười đó, ba yêu cha, nhưng trong lòng cha không có ba, ba đau, ba hận,bà cần ai đó cùng ba căm hận, mà anh là con trai bà, là lựa chọn tốt nhất.

Anh và cha cảm tình không thuận hòa, nhưng cùng mẹ sao không thânthiết được?

Nghĩ như vậy, ba người gần gũi với anh nhất, ngược lại anh căm ghétcô nhất.

Thật mỉa mai.

Một người anh hận không thể khiến người đó biến khỏi tầm mắt, cũngla người hiểu rõ anh nhất, bởi vì cô yêu anh, ma anh< Không yêu cô.

Anh không có khả năng sẽ yêu cô, anh phải ghét cô, phải bài xích cô,giữa hai người không có khả năng, anh sẽ không giống như ý nguyện củacha, không thể làm tổn thương mẹ.

Nhặt quần áo lên, Tề Thiên Kiêu đi về phía cánh cửa chung.

Anh mở của, bước chân khẽ run.

‚Em không nên yêu thương tôi.‛ Anh nói nhỏ, âm thanh nhẹ nhàngphiêu đãng trong không gian lặng yên, anh trở lại nơi chốn của mình, cánhcửa thông nhau bị anh đóng lại, giống như đóng lại con đường giữa haingười.

An Bối Nhã từ từ mở mắt ra, nhìn cánh cửa đang khép chặt kia, chậmrãi cụp mắt xuống, bên môi lại giương lên một nét cười tự giễu, ‚Khôngnên sao<‛

Nếu có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Nếu thật sự có thể không yêu thì tốt rồi, tốt rồi< Em cắn trái táo — dù cho nó có độc, nhưng ngay cả quả táo độc anh cũngkhông muốn cho em.

Tề Duy Đức cầm cây kéo nhỏ cắt sửa cành lá, tuy rằng đã vao tuổitrung niên, nhưng ông điều dưỡng hợp lý, xem ra vẫn là một quý ông anhtuấn, trong vòng xã hội, vẫn có không ít phu nhan ngưỡng mộ ông.

Khi An Bối Nhã đi vao nha kính, liền thấy ông đeo găng tay, cầm cáixẻng nhỏ xúc đất, nhổ rễ hoa lan hình cầu lên rồi cấy vào một cái bồn nhỏkhác.

Cô không lên tiếng quấy rầy, dựa vào cửa, nhìn hoa cỏ trong nhà kính.Hoa cỏ tại nơi nay toan bộ là do Tề thúc tự tay săn sóc, cũng không mượntay người khác. Trừ khi cùng mấy người bạn gia liên hoan, chơi bóng, ở lâuđai cổ nay, nơi Tề thúc thường lưu lại nhất chính là nhà kính.

Ánh mặt trời êm dịu từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, cô nhìn Tề thúc,mai đầu ông đã có mấy phần xám trắng, lưng vẫn thẳng tắp, nhưng nămtháng vẫn vô tình lưu lại trên người ông những dấu vết của thời gian, cônghĩ cuộc đời trước của cô, Tề thúc so với bây giờ cang gia nua hơn.

Tề Thiên Kiêu lãnh đạm khi chung sống cùng ông, mà quan hệ củaCarleen với ông từ trước đến nay như băng gia, tại cai gia đình này, ngoàitrừ Cole, cũng chỉ có cô nói chuyện cùng ông.

Cô biết Tề thúc rất cô đơn, nhưng cô không có năng lực thay đổi, bởi vìcô chính là thủ phạm tạo nên tình cảm không thuận hòa trong Tề gia.

‚Đứa nhỏ nay, ngơ ngẩn cái gì thế?‛ Tề Duy Đức buông cái xẻng nhỏ,cởi găng tay, đi tới bàn trà bên cạnh, bên trên bày bánh bích quy và trà.

Ông ngồi vào ghế, chìa tay ra, ý bào An Bối Nhã cũng ngồi xuống.

‚Vừa nãy con suy nghĩ chuyện gì thế?‛ Ông giúp cô rót một tách tràxuân.

Tuy rằng sống ở Scotland, ông vẫn thích nhất là trà Trung Quốc.

Hiểu rõ sở thích của chủ nhân, Cole chuẩn bị rất nhiều lá trà, nếu khôngcó, liền lập tức dặn người mua về.

‚Đau có đau ạ!‛ An Bối Nhã uống một ngụm tra, tư vị ngọt lành khiếncô cười híp mắt, ‚Tra nay uống ngon thật, Tề thúc, kỹ thuật pha trà của chútốt thật.‛

Cô cười đến mức vui vẻ, đanh lừa ông, nhưng sao Tề Duy Đức khôngnhìn ra tam tư của cô bé này. Ông từ ái vỗ vỗ tay cô ‚Con bé ngốc, đừngsuy nghĩ nhiều lam gì.‛

An Bối Nhã hơi hơi thu hồi nụ cười.

‚Kỳ thật, nói đúng ra là chuyện này do Tề thúc gây ra, vô duyên vô cớlại cuốn con vào việc nhà của Tề gia.‛

‚Tề thúc!‛ Cô nhíu mày, không thích Tề thúc nói như vậy, ‚Nếu khôngphải chú tìm được con, nhận nuôi con, bây giờ con cũng sẽ không sống tốtnhư thế nay.‛

Cũng sẽ không gặp anh.

Chỉ la< hẳn la anh mong ước không phải gặp cô nhỉ!

An Bối Nhã mím môi, ánh mắt có chút ảm đạm.

Tề Duy Đức để ý tới ánh mắt của cô, ‚Gần đay con va Thiên Kiêu ởchung có tốt không?‛

‚Không hẳn vậy.‛ An Bối Nhã nhún vai, thoải mái mà nháy mắt với TềDuy Đức ‚Chú cũng biết mà, con chú rất khó chung sống.‛

‚Cha...‛ Tề Duy Đức bị vẻ mặt nghịch ngợm của cô chọc cười, ông đồngý gật đầu ‚Quả thật, đứa bé Thiên Kiêu kia đúng la rất cố chấp, cá tính lạicao ngạo, nhưng ma nó rất thông minh, chuyện gì cũng làm cực tốt, chưabao giờ khiến ta thất vọng.‛

Ông thản nhiên nói, biểu lộ niềm tự hào của một người cha với con trai.

‚Những lời này chú nên nói với anh ấy, chứ nói với con lam gì.‛ Tìnhcảm hai cha con căng thẳng như vậy, đều bởi vì cá tính bọn họ quá giốngnhau.

Ai cũng cố che đậy biểu cảm thật, ai cũng cố giữ thể diện.

‚Tên nhóc đang ghét kia mỗi lần gặp ta đều trưng ra bộ mặt như ngườichết, ai mà nói tiếp được nữa?‛ Tề Duy Đức tức giận hừ lạnh.

An Bối Nhã bị bộ dáng cáu kỉnh của ông làm cô bật cười.

‚Còn Carleen thì sao?‛ Cô hỏi, tò mò về ý nghĩ của Tề thúc với Carleen.

Hai vợ chồng xử sự với nhau như ‚băng‛, thậm chí đã ngủ riêng nhiềunăm.

Không nghĩ tới An Bối Nhã sẽ chủ động nhắc t