
ma mau chảy trên người cô ngày càng nhiều,mặc kệ anh làm thế nao cũng không ngừng được, khuôn mặt nhỏ nhắn đầymồ hôi và máu dần dần tái nhợt, ngay cả hô hấp cũng dần yếu ớt, khiếnđôi tay to đang ôm lấy cô không khỏi run rẩy.
Anh nắm chặt tay, kinh ngạc nhìn phòng cấp cứu, không hề quan tâmđến lời nói của Tề Duy Đức, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt lên người AnBối Nhã.
Thấy con trai như vậy, Tề Duy Đức biết sẽ không cạy được câu nào từmiệng anh, lập tức quay đầy nhìn vợ, ‚Carleen, ba nói đi, rốt cuộc đã xảyra chuyện gì?‛
‚Tôi<‛ Carleen ngập ngừng, bà run rẩy, đối mặt với câu hỏi củachồng, ánh mắt bà lóe lên tia chột dạ.
Nhìn ra sự khac thường của vợ, mặt mày Tề Duy Đức cang nhăn chặthơn, ‚Carleen, chẳng lẽ tai nạn xe cộ của Bối Nhã liên quan đến ba.‛
‚Không phải! Đừng quản chuyện của tôi!‛ Carleen vội vàng nói: ‚Aibảo nó muốn mắng con trai tôi, tôi tức giận quá mức mới có thể đẩy nó. Lànó không tốt, nó không nên đứng ở rìa đường cái, ai biết xe sẽ đột nhiênvọt tới, đay vốn không phải lỗi của tôi, là —‚
Một cái tát cắt ngang lời bà.
Carleen giật mình sững sờ mà bụm má, không thể tin được nhìn chồng.
Đay la lần đầu tiên hắn đanh ba, trước kia cho dù khắc khẩu thế nào,hắn cũng chưa bao giờ đanh ba.
Nhìn vợ, ánh mắt Tề Duy Đức tràn ngập thất vọng, ‚Carleen, tôi nghĩbà chỉ là tùy hứng, chỉ la sĩ diện, tôi biết tình cảm vợ chồng chúng ta khôngtốt, đay la lỗi của tôi, la tôi đã không đối xử tốt với bà, tôi hiểu rõ sự phẫnnộ của bà, hiểu rõ sự oán hận của bà, cho nên chỗ nao tôi cũng nhườngnhịn, bởi vì trong lòng tôi, tôi vẫn nhớ rõ năm ấy ngồi bên cửa sổ, một côgái nhỏ đã mỉm cười hồn nhiên với tôi‛
‚Ông xã<‛ Carleen cắn môi, đay la lần đầu tiên bà nghe thấy chồngnói vậy với ba, nhưng cũng la lần đầu tiên nhìn thấy chồng biểu lộ ánh mắtthất vọng với ba, điều này không khỏi khiến bà bối rối, bà cảm thấy mìnhđã lam sai, chồng bà không bao giờ có thể như lúc đầu với bà nữa.
‚Carleen, ba thật sự làm tôi rất thất vọng.‛ Ông chưa từng nói ra nhữnglời như vậy với vợ, đay la lần đầu tiên.
‚Ông xã, tôi<‛ Carleen che miệng, lại không nhịn được mà vành mắtngấn lệ, bà thầm thấy ân hận, chỉ là Tề Duy Đức cũng không muốn nghe bànói nữa.
Ông như gia đi mười mấy tuổi, mệt mỏi mà nhắm mắt lại, thân thể hơiloạng choạng.
‚Tước gia!‛ Cole vội vang đỡ lấy ông.
‚Ông xã!‛ Carleen cũng khẩn trương tiến lên, ‚Ông xã, ông sao vậy?‛
‚Tước gia, tiểu thư không sao đau.‛ Cole trấn an ông.
Tề Duy Đức khoát khoát tay, từ từ nhắm hai mắt lại, trầm mặc chờ đợi.
Carleen đứng một bên, biết trượng phu thực sự tức giận với mình, bàkhông dám lên tiếng, hiểu bản than đã qua đang.
Bà ghét An Bối Nhã, nhưng chưa bao giờ muốn hại chết cô.
Tề Thiên Kiêu không nhìn cha mẹ cãi vã, anh vẫn nhìn cánh cửa phòngcấp cứu, trái tim chậm rãi thắt chặt theo nhịp thời gian trôi.
Cô không thể có chuyện gì, không thể!
‛Bối Nhã... An Bối Nhã!‛ Anh nang bước chan đang cứng ngắc, đi tớitrước cửa phòng cấp cứu, đưa tay ra sức đập.
‚An Bối Nhã! Cô không được phép có chuyện gì cả! An Bối Nhã! Tôikhông cho phép cô có chuyện! Tôi không cho phép!‛ Anh gao thét đếnkhàn cả giọng.
‚Thiếu gia, cậu đừng như vậy.‛ Cole vội vàng kéo anh, ‚Thiếu gia, cậulàm vậy sẽ gây trở ngại cho bac sĩ cấp cứu.‛
Tề Thiên Kiêu đẩy ông ra.
‚An Bối Nhã<‛ Anh vốn định tiếp tục gào thét, lại nhìn thấy đènphòng cấp cứu tối đi, ngực anh đập nhanh.
‚Bac sĩ, cô ấy sao vậy? Cô ấy không có việc gì đúng không?‛ Túm lấybac sĩ, Tề Thiên Kiêu sốt ruột hỏi.
‚Người bệnh đã qua cơn nguy hiểm, trước mắt đã không còn gì đangngại, nhưng hai chan cô ấy chịu va đập mạnh, thương tổn tới xương đùi,tạm thời không thể đi lại được, phải tiến hành phục hồi chức năng, ngoaira, bệnh nhan đã mang thai hai thang, thật xin lỗi, không thể giữ lại đứatrẻ.‛
‚Có thai?‛ Tề Thiên Kiêu giật mình sững sờ nhìn bac sĩ, không thể tinđược mà lẩm bẩm, ‚Cô ấy mang thai<‛
‚Đúng vậy, đợi chúng tôi chuyển cô ấy đến phòng bệnh, mọi người cóthể vao phòng thăm cô ấy.‛ Bac sĩ nói xong, lập tức gật đầu rời khỏi.
Tề Duy Đức lập tức giáng cho con trai một cái tát.
Tề Thiên Kiêu không lên tiếng, lẳng lặng đứng yên.
Tề Duy Đức vẫn vô cùng tức giận, lại cho nó thêm một cái tát.
‚Ông xã, được rồi! Đừng đanh nữa.‛ Carleen vội vàng giữ lấy tay ông.
‚Chắc mày cao hứng lắm nhỉ! Khiến Bối Nhã bị thương như vậy, cònsinh non nữa, không phải hận nó sao? Bây giờ biến nó thanh như vậy, màyvui vẻ chứ!‛
‚Ông xã, đừng vậy ma.‛
Tề Duy Đức gạt tay vợ ra, ông khó thở trừng mắt nhìn họ, ‚Cac ngườiđều hận Bối Nhã, đều do Bối Nhã, cac người đem tất cả lỗi lầm đổ lênngười nó, không ai nghĩ tới nó vô tội, cac người thầm chỉ trích nó, thầmmuốn đem phẫn nộ của bản than trút lên người nó.‛
Ông thở sau, đau đớn kịch liệt mà nhắm mắt lại, ‚Không, chan chínhsai la tôi, tôi không nên đem Bối Nhã về Tề gia, không nên để nó thay tôichịu đựng hết sự oán giận của cac người, dù la cac người, hay la tôi, đềuích kỉ như nhau, ma Bối Nhã, lại vô tội mà gánh vác tất cả.‛
‚Ông xã<‛ Carleen sợ tới mức bật khóc.
Tề Thiên Kiêu vẫn trầm mặc, nhưng hai nắm đấm lạ