Bích Tiên Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiên Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323740

Bình chọn: 9.5.00/10/374 lượt.

một người thông minh, thế cục hiện nay,

nàng chắc hẳn cũng nhìn thấu”.

Đại cục làm trọng, giang sơn xã tắc làm trọng.

Tôi âm thầm nói thay cho ngài, cũng chẳng buồn giải thích thêm nữa.

Không phải ngài không yêu, chỉ là vẫn chưa yêu đến mức nguyện lòng từ bỏ nhiều hơn nữa vì tỷ tỷ.

Có lẽ những

người có ý chí muốn thành đại sự sẽ đều như vậy, còn tôi và Nam Nhã Ý

trước sau vẫn chỉ là những nữ nhi tầm nhìn hạn hẹp mà thôi.

Cho nên trong đại đô cao sang chẳng thể nào có được tình yêu và hạnh phúc mà chúng tôi khổ sở kiếm tìm.

Thấy ngài đã lau rửa qua người, tôi liền sai cung nữ đem nước nóng và đồ pha trà

đến, chậm rãi châm trà, làm nóng chén, bình, đổ nước, rót trà ra chén,

hương trà thoang thoảng ngào ngạt khắp xung quanh gian phòng.

Đường Thiên

Tiêu vốn dĩ đang chán nản ngồi bên bàn luyện chữ, đột nhiên nhìn thấy

tôi đích thân pha trà, tỏ ra vô cùng vui mừng, đặt bút xuống rồi nói:

“Thì ra Nhã Ý tới thăm nàng, nàng lại vui vẻ như vậy, ngay cả trẫm cũng

được hưởng chút ân huệ, có thể thưởng thức được chén trà thượng hạng”.

Ngài không

ngồi luyện chữ nữa, đặt bút xuống rồi bước lại gần chỗ tôi, im lặng ngồi nhìn tôi pha trà, khóe miệng nhoẻn lên mang theo niềm vui chẳng khác

nàng một đứa trẻ ngây ngô.

Tôi hai tay cầm chén trà dâng lên trước mặt ngài rồi cười nói: “Ngài mau thử đi, so sánh với tài nghệ của Nhã Ý tỷ tỷ xem sao?”

Đường Thiên

Tiêu nhận lấy, nhấp một hụm, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên thưởng thức

trong giây lát, sau đó gật gật đầu nói: “Nàng dùng Bích La Xuân, còn Nhã Ý dùng Long Tỉnh, mỗi thứ có vị ngon riêng. Có điều… nước dùng để pha

trà này không ngon được như của nàng ấy. Ừm, chắc hẳn là do nước, nếu

như đổi lại là nước suối trên núi thì nhất định sẽ còn thơm ngon hơn

nữa”.

Tôi cũng lấy một ly, dùng lưỡi thưởng thức vị trà, chậm rãi nói: “Có lẽ… không phải

vì nước đâu. Thần thiếp đã quen lười biếng rồi, không thể tinh tế, tỉ mỉ được như Nhã Ý tỷ tỷ, ngày nào cũng thức dậy lúc trời chưa sáng, đến

bên cây hoa lê hứng từng giọt sương đọng trên hoa, từng giọt từng giọt

tích lại. Mỗi lần Hoàng thượng đến thưởng thức một chén trà nhỏ thôi, có lẽ chính là tâm huyết tỷ tỷ hứng sương cả một buổi sáng đấy”.

Niềm vui vẻ

tựa như con trẻ đã biến mất, ngài thất thần nhìn ra bầu trời đêm bên

ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm sâu, không biết đang nghĩ điều gì. Lúc lâu

sau, ngài mới nói: “Chén trà này cũng không tệ, trẫm uống vào cảm thấy

sảng khoái. Nàng không cần phải tốn công tốn sức đi hứng những giọt

sương đọng trên hoa lê, có điều cứ giam mình trong phòng cũng không có

lợi cho sức khỏe đâu, rảnh rỗi thì ra ngoài chơi vẫn tốt hơn”.

Lời nói này

điểm trúng vào mong muốn trong lòng, tôi chẳng còn tâm trí do thám tâm ý của ngài dành cho Nam Nhã Ý nữa, lập tức nói ngay: “Nói đến đây thần

thiếp thật sự muốn ra ngoài dạo chơi. Kể từ ba năm trước, khi bị đưa vào nơi không nhìn thấy mặt người như hoàng cung này, thần thiếp vẫn chưa

đặt chân ra khỏi cửa Hoàng cung lần nào”.

Đường Thiên Tiêu vô cùng kinh ngạc: “Nàng muốn xuất cung sao?”

Tôi đưa bàn

tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ngài mỉm cười: “Đúng thế, thần thiếp

muốn ra ngoài dạo chơi, ít nhất ở ngoài đó không có những ánh mắt sắc

nhọn, hiểm ác như trong cung, có thể tự do tự tại dạo chơi, không cần

phải lo lắng có người đến mách với Hoàng hậu, rồi vô duyên vô cớ khoác

lên mình một tội danh nào đó”.

Đường Thiên

Tiêu bật cười, nằm ra bàn, dùng ngón tay ấn nhẹ vào trán tôi rồi nói:

“Con nha đầu này, lần đầu tiên có thể được chứ lần sau đó tiếp tục sao

được? Thẩm Phượng Nghi có thể điên đảo trắng đen, chẳng lẽ trẫm cũng

điên đảo theo hay sao?”

Ngài quay

đầu sang, nhìn vào tôi rồi nói tiếp: “Thanh Vũ, nếu như ngày hôm ấy,

Hoàng hậu và ta đều không tới Tĩnh Nghi viện, ngày hôm sau trẫm quay về

cung Di Thanh, có lẽ là sẽ chẳng nhìn thấy nàng nữa đúng không? Nàng

chắc chắn sẽ bỏ lại trẫm, cùng Trang ca ca của mình cao chạy xa bay,

chẳng bao giờ nhớ đến rằng trong cung vẫn còn một Đường Thiên Tiêu hằng

đêm vẫn cùng ở trong một gian phòng với mình đúng không?”

Tôi không

cách nào phủ nhận, thản nhiên đáp: “Nếu như có thể đi, thần thiếp nhất

định sẽ đi theo huynh ấy, không bao giờ quay đầu lại nữa. Thế nhưng có

một số người, một số chuyện cho dù thời gian trôi qua cũng chẳng dễ gì

quên lãng đi được. Thần thiếp sẽ hoài niệm về họ cả cuộc đời mình”.

“Hoài niệm…” Đường Thiên Tiêu lẩm bẩm trong miệng, cau mày nhấp hụm trà, đột nhiên

nói: “Trẫm không muốn hoài niệm cả một đời mà chỉ muốn bên nhau trọn

đời”.

Tôi ngây

người ra rồi nói: “Tận đáy lòng mình… thật ra, Hoàng thượng vẫn mong

được ngày ngày ở bên tỷ tỷ, muốn được bên nhau trọn đời đúng không?”

“Trẫm phải

bình định thiên hạ, bảo vệ nàng và Nhã Ý bên cạnh, cả cuộc đời vui vẻ

sống bên nhau”. Ngài bình thản nói ra, nghe như đang trêu chọc người

khác, nhưng ánh mắt lại vô cùng sâu sắc, chân thành.

Dưới ánh nến lấp lánh, tôi hoảng hốt vì có thể nhìn thấy bá khí và sự sắc bén ánh lên trong đôi mắt của ngài.

Cầm chén trà nóng hổi mà tôi vẫn cảm thấy bàn tay lạ


Teya Salat